Edit: Lune Còn chưa nghĩ ra nguyên nhân thì Dụ Sấm bỗng kéo mạnh Quý Miên đến trước mặt mình. “Nếu anh cầu xin tôi, nói rằng muốn nó thì tôi sẽ trả lại cho anh.” “…” Cái giá để nhục mạ cậu hình như hơi tốn kém thì phải. Quý Miên nói: “Cậu tưởng tôi sẽ tin chắc?” Dụ Sấm không đáp, không phải không muốn trả lời mà là khoảng cách giữa hai người bị hắn kéo lại gần quá. Hơi thở của Quý Miên cứ phả vào môi với cằm hắn làm suy nghĩ của hắn bỗng trở nên hỗn loạn, làm hắn đột nhiên muốn đòi hỏi thêm chút gì nữa. Hắn như thể bị mê hoặc, cúi đầu ngậm lấy môi Quý Miên. Sau bảy năm được nếm lại hương vị này lần nữa, cái gì cũng quên hết, mọi thứ đều bị ném ra sau đầu. Bao lần Dụ Sấm tự thôi miên bản thân mình, bao lần ép bản thân phải quên đi những ký ức ấy trong suốt những năm qua đều biến thành trò cười vào khoảnh khắc này, chỉ một nụ hôn đã phá vỡ hết tất cả. Quý Miên hoàn toàn không ngờ sẽ có chuyện này, cả người bị hôn đến mức hơi choáng. Không gian xung quanh như đột ngột thu hẹp lại, hóa ra là cả gáy lẫn eo đều bị Dụ Sấm ôm chặt lấy. Phần thịt mềm gần cuống lưỡi bị quấy đến mức tê dại, trong bãi đỗ xe ngầm trống trải còn mơ hồ nghe thấy tiếng nước phát ra từ nụ hôn cuồng nhiệt. Tai Quý Miên lập tức đỏ bừng vì xấu hổ lẫn cảm giác ngạt thở nhẹ. Cậu không thích làm mấy chuyện này ở nơi công cộng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055101/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.