Edit: Lune Dụ Sấm đứng nhìn theo chiếc xe cho đến khi khuất bóng, bấy giờ Lâm Sóc mới đuổi kịp, thấy sếp mình đang ngẩn người thì nhất thời không biết phải mở miệng thế nào. Lâm Sóc thầm nghi hoặc, anh đoán người có ngoại hình xuất chúng ban nãy là người quen của sếp, nhìn qua thì có vẻ giữa hai người họ có khá nhiều khúc mắc. Nhưng điều khiến anh bất ngờ nhất là sếp đã mấy năm không về Ninh Thành rồi, giờ lại đang đêm, hai bên đường cũng chẳng có đèn đuốc gì. Anh phóng xe lại nhanh, nói cách khác thì Dụ Sấm chỉ thoáng thấy bóng người bên đường đã nhận ra ngay. Nghe cách hai người mỉa mai nhau vừa rồi thì có vẻ không phải là bạn bè. Vậy là kẻ thù hả? Phải căm thù cỡ nào mới có thể nhớ rõ bóng dáng đối phương đến vậy? Nhưng thấy sắp lỡ chuyến bay rồi, Lâm Sóc vẫn phải lên tiếng: “Sếp à, phải đến sân bay thôi.” Dụ Sấm “ừ” một tiếng rồi lên xe cùng anh. Ngồi trong xe, cảnh tượng trong quán ăn ban nãy không ngừng quanh quẩn trong đầu hắn. Hình bóng người đó với mái tóc vàng đã hằn sâu vào tâm trí hắn suốt bảy năm qua, gần như đã được định hình. Vậy mà giờ gặp lại, ngay cả tóc cũng nhuộm thành đen rồi. Tính tình cũng điềm đạm hơn trước nhiều, không còn hung hăng như ngày xưa nữa. Nếu là trước kia, hắn dám bám theo sát như vừa rồi thì thể nào Quý Miên cũng sẽ nổi cáu rồi mắng hắn một trận mới chịu thôi. Câu nguyền rủa năm xưa của hắn không ngờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-phu-luon-nhan-duoc-kich-ban-si-tinh/1055103/chuong-139.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.