🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khi An Hứa Mạc vừa được đưa tới nhà Chu Duẫn Lâm vẫn chưa đầy ba tuổi. Từ ký ức đầu tiên, cậu đã luôn nương nhờ người khác. Là đứa trẻ do con dâu Chu gia lén sinh với người ngoài, thân phận cậu rất khó xử, xung quanh chỉ có lạnh nhạt hoặc chán ghét – ngoại lệ duy nhất là Chu Cẩn Trầm.

Ở nhà Chu Duẫn Lâm, Hứa Mạc không được phép gọi "ba, mẹ", thậm chí với vợ chồng đó cậu cũng chỉ dám xưng "tiên sinh, phu nhân". Chỉ có Chu Cẩn Trầm biết thân phận cậu nhưng vẫn để cậu gọi mình "anh trai". Suốt thời thơ ấu, chút ấm áp ấy thành ngọt ngào duy nhất trong ký ức Hứa Mạc.

Sau tai nạn năm bảy tuổi, thái độ Chu Cẩn Trầm bỗng thay đổi, An Hứa Mạc cứ ngỡ hắn bệnh nên không trách, mãi đến khi liên tục bị tổn thương mới dần rụt vào vỏ ốc.

Giờ đây, Chu Cẩn Trầm đã gõ vỡ lớp vỏ ấy... và ôm cậu thật khẽ.

Trong rương ngoài sách vở còn có vài thứ linh tinh: Bảng chi phí Chu gia gửi, giáo án cũ, sách bài tập, vài bức ảnh năm xưa... Lật ảnh xong, An Hứa Mạc phát hiện một túi da căng phồng dưới đáy rương.

Mở khóa kéo ra, một con búp bê vải mềm, hơi bẹp vì ép lâu hiện ra. Chu Cẩn Trầm ôm cả cậu lẫn búp bê vào lòng:

"Không ngờ thứ này vẫn còn giữ."

Đó là một bé trai búp bê, mắt đen long lanh, ôm chặt viên kẹo sữa to.

An Hứa Mạc khẽ nắm bàn tay vải mềm của búp bê.

"Tử Mạch nhớ sai rồi." Giọng người đàn ông trầm ấm sát bên tai, hơi thở phả nhẹ. "Nó không gọi là "em trai"..."

Chu Cẩn Trầm lật búp bê ra, trên đường may sau lưng có thêu một hàng chữ đã phai: "Mạc Mạc" – nét chữ trẻ con y hệt chữ viết trong tập tranh.

Khóe môi An Hứa Mạc cong lên – còn chưa kịp cười, giọt nước nóng đã lăn ngang má. Bàn tay ấm của Chu Cẩn Trầm khẽ chạm, lau đi giọt nước ấy.

"Xin lỗi... em... cũng không hiểu sao tự nhiên khóc..."

"Đừng xin lỗi."

Hắn áp cằm lên má cậu, siết vòng tay chặt hơn.

"Trước mặt anh, em muốn thế nào cũng được. Nếu khóc, anh sẽ lau nước mắt cho em."

Sau đó, Chu Cẩn Trầm cho người giặt sạch búp bê khôi phục lại màu trắng mềm, đặt nó ở đầu giường phòng ngủ của hắn – vị trí dễ thấy nhất. Hắn càng muốn mang "Mạc Mạc" thật sự vào phòng, nhưng rõ ràng An Hứa Mạc vẫn còn ngập ngừng.

Cậu vẫn lo lắng, chiếc vỏ vừa hé mở, chưa dám phô bày viên trân châu rực rỡ bên trong.

Với người yêu thiếu cảm giác an toàn đến cùng cực, Chu Cẩn Trầm có đủ kiên nhẫn.

Hắn chờ – chờ ngày cậu thật sự sẵn sàng mở cửa lòng và đón nhận mình.

----

Khi quá trình hậu kỳ của phim《Giếng âm dương》gần hoàn tất, An Hứa Mạc – lúc này đã quay trở lại trường học – bất ngờ nhận được một tin vui.

Bộ phim《 Ra cửa có hỉ 》mà cậu từng tham gia quay từ học kỳ đầu năm nhất, được phát sóng vào ngày 1-5, ban đầu không gây nhiều chú ý. Nhưng sau đó, bất ngờ trở thành một cú hit, gây tiếng vang lớn khiến nhiều nhà phê bình điện ảnh phải nhìn lại.

Tuy bộ phim này do một đạo diễn từng tạo nên kỳ tích phòng vé thực hiện, cùng dàn diễn viên nổi tiếng nhưng quy mô thực ra không lớn. Về bản chất, đây chỉ là một bộ phim hài tình cảm chi phí thấp. Hơn nữa, vị đạo diễn này xuất thân từ mảng hài, khi bắt đầu thực hiện bộ phim cũng bị cho là thiếu đột phá, thiếu tham vọng.

Lúc tham gia đoàn phim, An Hứa Mạc – chỉ là một người mới – đã nhận được không ít sự quan tâm và giúp đỡ từ đạo diễn và dàn diễn viên kỳ cựu. Cậu cũng có ấn tượng tốt về đoàn làm phim này, học hỏi được rất nhiều.

Tuy nhiên, nếu so với đoàn phim《 Thù Đồ 》của Ma lão, ngay cả An Hứa Mạc cũng dễ dàng nhận thấy khoảng cách giữa hai đoàn phim là rất lớn.

Ấy thế mà bộ phim nhỏ bé với chi phí chưa đến 5000 vạn này, ban đầu bị giới phê bình chê bai thậm tệ, cuối cùng lại thu về hơn 1,5 tỷ doanh thu phòng vé.

Dĩ nhiên, điện ảnh thương mại không chạy theo giải thưởng, và một bộ phim "hot" không đồng nghĩa với danh tiếng tốt hay cơ hội đóng vai chính. Nhưng trong giới, người ta vẫn nhìn vào doanh thu cuối cùng. Khi số liệu doanh thu được công bố, An Hứa Mạc – người vừa góp mặt trong hai phim điện ảnh ăn khách – lập tức nhận được nhiều sự chú ý.

Dù trong cả hai phim chỉ đóng vai phụ, nhưng "vận may" của cậu cũng khiến người trong nghề phải ghen tị. Vai diễn của An Hứa Mạc lại dễ thương, có sức hút, nhờ đó thu hút được không ít người hâm mộ. Ngoài lượng fan và thiện cảm từ khán giả, trong giới còn lan truyền rằng cậu là kiểu người "mang lại vận khí". Với vận may như vậy, chỉ riêng chuyện đó thôi cũng đủ để khiến các nhà sản xuất và đạo diễn có cảm tình.

Từ đó, hình ảnh diễn viên của An Hứa Mạc ngày càng rõ ràng hơn, các cuộc phỏng vấn hay bài viết về cậu cũng ít nhắc tới từ "thần tượng" hay "idol". Dù nhiều người hâm mộ đến từ ngoại hình, nhưng rõ ràng cậu đã bắt đầu quá trình chuyển hình (từ thần tượng sang diễn viên chuyên nghiệp).

Sau khi phim chiếu xong, cậu tiếp tục tham gia các hoạt động quảng bá và bận bịu đến mức phải liên tục xin nghỉ học. Tạm thời mà nói, An Hứa Mạc hiện là nghệ sĩ ký hợp đồng với Ma Giai bận rộn nhất – thậm chí còn bận hơn cả Chu Cẩn Trầm.

Vì vậy, khi Tân Tử Mạch gõ cửa văn phòng ông chủ mình, thật sự không ngờ người đang ngồi bên trong lại là An Hứa Mạc.

"Cẩn Trầm, kết quả điều tra năm đó đã có rồi..."

Vừa khép cửa lại, quay sang Tân Tử Mạch định nói tiếp thì đã nhìn thấy người đang ngồi trên ghế xoay – thân hình thấp bé hơn bình thường rất rõ rệt.

"Tiểu An?" Tân Tử Mạch đảo mắt nhìn quanh văn phòng, thắc mắc hỏi: "Anh cậu đâu rồi?"

"Anh ấy ra ngoài lấy đồ..."

An Hứa Mạc dụi mắt, khuôn mặt vẫn còn rõ ràng nét mệt mỏi, mắt hơi đỏ lên. Cậu ngước mắt nhìn Tân Tử Mạch, thấy cậu ta đang cầm hai tập hồ sơ dày cộp.

"Anh Tử Mạch, anh vừa nói... điều tra năm đó?"

Tân Tử Mạch ho nhẹ: "Tôi nói là điều tra năm ngoái, ý là bộ《 Ra cửa có hỉ 》mà chúng ta quay, giờ đã có kết quả chia doanh thu phòng vé."

An Hứa Mạc ngẩn người: "Doanh thu?"

Tân Tử Mạch gật đầu: "Nguyên Điểm có tham gia đầu tư bộ phim đó."

Nguyên Điểm là một trong các công ty con của truyền thông Ma Giai – chính là công ty đầu tư do Chu Cẩn Trầm sáng lập trước đó.

An Hứa Mạc không nhịn được cảm thán: "Lợi hại thật..."

Chỉ mình cậu đóng《 Thù Đồ 》và《 Ra cửa có hỉ 》đã khiến nhiều người khen cậu may mắn. Còn Nguyên Điểm lại đầu tư trực tiếp vào cả hai phim, thu lợi gấp trăm lần – đúng là làm người ta phải mơ ước.

Tân Tử Mạch vừa định thở phào vì đã chuyển chủ đề, thì cửa phòng lại bị đẩy ra.

Chu Cẩn Trầm bước vào, trên tay cầm một ly sữa bò. Nhìn thấy Tân Tử Mạch, hắn gật đầu một cái rồi bước đến bên bàn, nơi An Hứa Mạc đang ngồi.

Hắn đặt ly sữa xuống bàn, sữa vẫn còn bốc hơi. Chu Cẩn Trầm không cần dùng ly, đưa tay sờ nhẹ lên trán An Hứa Mạc, xác nhận nhiệt độ rồi thấp giọng hỏi: "Mắt còn đau không?"

An Hứa Mạc lắc đầu: "Hết đau rồi."

Chu Cẩn Trầm dặn: "Tối nay hoãn lịch hoạt động. Uống sữa xong thì nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, rồi đi cùng anh về nhà."

An Hứa Mạc cẩn thận nâng ly sữa, ngoan ngoãn nhấp một ngụm.

Cảnh hai người giống như đang tạo ra một "bức màn chắn vô hình", khiến Tân Tử Mạch ngồi đối diện bị tách biệt khỏi thế giới của họ. Cậu ta gãi gãi mũi, đợi đến khi Chu Cẩn Trầm nói xong với An Hứa Mạc và quay sang nhìn mình, cậu ta mới đưa tập hồ sơ thứ hai qua.

"《 Ra cửa có hỉ 》 đã chia lợi nhuận rồi, anh xem thử một chút đi.'"

Với kinh nghiệm tốt từ《 Thù Đồ 》, quá trình chia lợi nhuận của《 Ra cửa có hỉ 》 lần này diễn ra suôn sẻ hơn hẳn, không gặp bất cứ sự cố nào. Những chuyện liên quan đã được bàn trước đó, Chu Cẩn Trầm cũng đã xem qua, sau khi ký tên xong liền đặt tập hồ sơ sang một bên.

"Còn chuyện gì nữa không?" Hắn hỏi Tân Tử Mạch.

Tân Tử Mạch theo phản xạ liếc nhìn An Hứa Mạc – lúc này đã nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chu Cẩn Trầm nói thẳng: "Cứ nói đi."

Tân Tử Mạch đáp: "Hồ sơ năm đó đã được điều tra xong, ảnh cũng nhờ người phục chế lại một phần. Chúng ta cũng đã tìm được ông cảnh sát đã nghỉ hưu từng phụ trách vụ án, ông ấy đã kể hết mọi chuyện mà ông nhớ được."

Cậu ta liếc nhìn Chu Cẩn Trầm, giọng nói nhẹ đi: "Toàn bộ sự việc đã có thể tái hiện gần như hoàn chỉnh. Cẩn Trầm, anh..."

Họ trước đó đã nắm được vài manh mối, nhưng Tân Tử Mạch không chắc liệu có nên kể hết những chuyện này trước mặt An Hứa Mạc hay không.

Chu Cẩn Trầm trầm ngâm một lúc, cho đến khi một bàn tay khẽ đưa ra, dò dẫm nắm lấy cổ tay hắn.

Thiếu niên vẫn đang ngồi trên ghế xoay, ngoan ngoãn nhắm mắt nhưng cất tiếng hỏi khẽ: "Anh... là chuyện mười một năm trước sao?"

"... Ừ."

An Hứa Mạc mím môi khô khốc.

Cậu hỏi: "Em... có thể nghe không?"

Chu Cẩn Trầm trở tay nắm lấy tay em, bao bọc những ngón tay lạnh giá của cậu vào lòng bàn tay mình.

"Được."

Tập hồ sơ dày được mở ra, Tân Tử Mạch đứng bên kia bàn làm việc, trải từng trang giấy trắng tinh trước mặt hai người.

Cậu ta cố gắng tóm tắt lại một cách ngắn gọn những gì đã xảy ra vào năm đó.

Mười một năm trước, khi Chu Cẩn Trầm 12 tuổi, hắn bị bắt cóc tại nhà. Bọn bắt cóc là một nhóm tội phạm cực kỳ hung hãn, dự định dùng hắn để đòi tiền chuộc. Không may, khi bọn chúng di chuyển, lại vô tình xâm phạm địa bàn của một nhóm tội phạm khác. Hai bên lập tức xảy ra hỗn chiến. Do bị cấm sử dụng súng, chúng dùng dao bầu và dao chặt xương để đánh nhau. Cuối cùng, gần như cả hai bên đều bị tiêu diệt: 29 người chết tại chỗ, 21 người bị thương nặng không cứu được. Ngoài Chu Cẩn Trầm bị giữ lại để đòi tiền chuộc, gần như không còn ai sống sót.

Chuyện bọn côn đồ này, Chu Cẩn Trầm đã biết sơ qua nên Tân Tử Mạch kể lại mà không giấu giếm: "Lúc đó bọn chúng đang đưa Cẩn Trầm đi thì gặp nhóm kia, nên Cẩn Trầm đã tận mắt chứng kiến toàn bộ vụ ẩu đả. Ông cảnh sát kể rằng khi họ đến hiện trường, nhiều người trong đội đã nôn mửa vì không chịu nổi, thậm chí cả bác sĩ pháp y dày dạn kinh nghiệm cũng suýt nữa gục ngã. Khi phát hiện Cẩn Trầm còn sống, mọi người đều bàng hoàng – anh ấy toàn thân đầy máu, trốn dưới hai thi thể còn nguyên vẹn nhất."

Bức ảnh phục chế tuy không rõ nét, nhưng chỉ nhìn hình dáng thôi cũng đủ khiến người ta rợn tóc gáy.

Sắc mặt An Hứa Mạc trắng bệch, cậu nắm chặt tay Chu Cẩn Trầm khi nghe Tân Tử Mạch kể: "Ngay cả cảnh sát trưởng thành cũng không chịu nổi cảnh tượng đó. Sau khi được cứu về, Cẩn Trầm đã bị chấn động tâm lý nặng, và rơi vào tình trạng tự bế."

Khi đó còn nhỏ quá, An Hứa Mạc không hiểu anh mình đã trải qua những gì. Sau này lớn lên, cậu từng nghĩ đến nhiều khả năng: Bị đầu độc, bị cưỡng ép, bị hành hung... nhưng chưa bao giờ tưởng tượng được sự thật lại tàn nhẫn đến như vậy.

Một người vốn đã mắc hội chứng Asperger, lại còn bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng như thế khi chưa trưởng thành về tinh thần – nguy cơ mắc PTSD (rối loạn tâm lý sau sang chấn) có thể theo suốt cả cuộc đời.

Nhưng bây giờ, người anh trai ấy vẫn ngồi yên ổn bên cạnh, bàn tay vẫn ấm áp và mạnh mẽ, vẻ mặt bình tĩnh hơn bất kỳ ai.

Thậm chí hắn còn chủ động đưa tay, ôm lấy vai An Hứa Mạc.

"Tiểu Mạc? Em bị dọa rồi phải không?"

An Hứa Mạc vội vàng lắc đầu, đôi mắt vừa đỏ hoe lúc trước giờ đã đỏ bừng cả lên.

"Mọi chuyện đều đã qua rồi, cụ Dư cũng đã chữa khỏi cho anh rồi." Chu Cẩn Trầm dùng bàn tay khô ráo lau mồ hôi lạnh trên trán của An Hứa Mạc. Mấy hôm nay công việc bận rộn quá mức, mà thể trạng của cậu vốn dĩ đã yếu khiến hắn hơi hối hận vì đã để cậu nghe những chuyện nặng nề như vậy.

An Hứa Mạc cắn chặt môi dưới, đến mức để lại dấu răng sâu hằn. Lưỡi cũng đau nhói vì vô tình cắn phải vết thương, đau đến nỗi tim cậu như giật thình thịch từng nhịp.

Nhưng nỗi đau này nào có là gì so với những điều ca cậu từng phải chịu đựng – hàng trăm, hàng vạn lần còn kinh khủng hơn.

Trao đổi ánh mắt với Chu Cẩn Trầm, Tân Tử Mạch lại tiếp tục nói: "Hồi đó tin tức lan truyền hỗn loạn, thật giả khó phân. Chính vì vậy nên Cẩn Trầm mới luôn cho rằng Hà Văn Bân là người đã để lộ tin tức cho đám du côn, thành ra sau này ngày càng xa cách với tiểu An. Nhưng thật ra, Hà Văn Bân đã sớm bị Chu gia ép đến mức nhảy lầu. Gần đây chúng tôi mới điều tra ra..."

Cậu ta dừng lại một chút, rồi hạ giọng: "Người vô tình để lộ sơ hở khiến bọn du côn xâm nhập vào Chu gia... rất có thể là mẹ ruột của Cẩn Trầm."

Khi An Hứa Mạc còn đang trừng mắt kinh ngạc, Tân Tử Mạch không đi sâu vào chi tiết. Cậu ta chỉ đơn giản nói: "Chuyện này rất phức tạp. Chu phu nhân có lẽ chỉ vô tình sơ suất..."

Nhưng An Hứa Mạc không thể tiếp nhận lời giải thích đó.

"Sao lại có thể là Chu phu nhân?" Cậu ngắt lời.

Tân Tử Mạch nói lại: "Cho nên tôi mới bảo có thể là vô tình thôi..."

"Nhưng người mà Chu phu nhân ghét nhất... chính là em."

Tân Tử Mạch sững sờ.

Chu Cẩn Trầm ôm lấy thiếu niên đang run lên trong lòng, nói nhỏ: "Tiểu Mạc, chuyện này... không liên quan đến em..."

"Anh trai."

An Hứa Mạc khẽ gọi hắn một tiếng, giọng nhỏ như gió thoảng.

Trong nhật ký của Tân Tử Mạch, khi mười hai tuổi, người mà Chu Cẩn Trầm luôn canh cánh trong lòng, luôn nhớ thương... cũng chỉ có một mình An Hứa Mạc.

Lúc bệnh tái phát, hắn vẫn không quên ôm con búp bê kẹo sữa trốn ra sau tấm chắn. Dù tin tưởng cụ Dư đến đâu, việc đầu tiên hắn làm... cũng là đưa con búp bê đó cho ông ấy giữ gìn.

An Hứa Mạc ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đỏ hoe lấp lánh những tia máu khiến người ta phải xót xa.

Cậu khàn giọng hỏi: "Anh vẫn chưa nói cho em biết... Lúc cụ Dư chữa trị cho anh, tại sao anh lại nói... muốn cứu em?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.