Trong lòng Thư Ngọc hồi hộp.
Đúng là một mạng người, so với dự đoán của cô cũng không xa lắm.
Cô vừa quay đầu đã thấy Cô Mang khoác áo đứng đó. Anh hiển nhiên đã nghe được chuyện, ánh mắt âm trầm.
Sau khi hai người ăn mặc chỉnh tề, Thư Ngọc đi vào phòng trong.
Bên ngoài ồn ào như vậy nhưng Tiểu Loan vẫn ngủ say như trước, không có chút dấu hiệu tỉnh lại.
Thư Ngọc từ bỏ ý định đánh thức Tiểu Loan, cô nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa gỗ cách phòng trong và gian ngoài.
Nơi gặp chuyện không may quả nhiên là tại khoảnh sân của Hằng Tịch.
Lúc Thư Ngọc và Cô Mang đến, ngoài sân bị bao vây bởi đám người.
Thư Ngọc theo khe khở mà chen vào trong, nhìn thấy bên trong có Hằng Tịch, Khưu Chính Khuynh, Khưu Bình Bình cùng với vài người trưởng bối không biết tên. Sắc mặt bọn họ đều cứng ngắc.
Chẳng ai để ý Cô Mang không mời mà tới. Nhưng lúc Khưu Chính Khuynh nhìn thấy Cô Mang, anh ta hơi sửng sốt, nhưng mau chóng chào hỏi ngay: “Cô tiên sinh.”
Cô Mang hơi gật đầu, không nói gì.
“Chuyện này…là thế nào?” Thư Ngọc nhẹ giọng hỏi.
Hằng Tịch ngẩng đầu, nhìn Thư Ngọc nói: “Đêm qua có người lẻn vào phòng tôi, có lẽ bất cẩn kích động cơ quan, chết ngay tại chỗ.”
Khưu Chính Khuynh chầm chậm nói: “E là gặp phải trộm cướp.”
Trộm cướp? Thư Ngọc nhíu mày. Cảnh tượng đêm qua lại là trộm cướp ư, thế thì tên trộm kia là?
Trong lòng lờ mờ đã có đáp án.
“Nhưng tôi không ngờ, người lẻn vào phòng tôi lại chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175793/quyen-5-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.