Thư Ngọc thức dậy từ sáng sớm, nghĩ tới không khí nặng nề tại bắc viên lúc này, còn mình lại chẳng thể quay về nam viên, cô nhất thời làm biếng không muốn thức dậy.
Bên gối, Cô Mang còn nhắm mắt, hơi thở đều đều.
Thư Ngọc dứt khoát nằm nghiêng, chống đầu lên nhìn nét mặt nghiêng của anh trong nắng sớm mờ nhạt.
Xưa nay anh bề bộn nhiều việc, lúc bận nhất ngay cả mấy tháng liền chẳng thấy bóng dáng đâu. Nhưng từ khi cô náo loạn một mình về trấn Thanh Hà, anh không ra ngoài lâu nữa. Cho dù vạn bất đắc dĩ, anh cũng luôn sắp xếp ổn thỏa trước, sớm trở về nhà.
Cô biết, việc công của một tháng giảm thành nửa tháng, anh sẽ vất vả rất nhiều. Không phải cô không áy náy.
Có một thời gian, cô cuối cùng cắn răng nói: “Anh đi đi, em ở nhà đợi anh.”
Anh lại nở nụ cười, ôm cô không buông tay: “Thế nào, đuổi anh đi à?” Nói xong, anh vẫn bước vào cửa sân khi trời chập tối.
Thanh danh Cô Mang Bắc Bình mạnh mẽ vang dội khiến người ta sợ hãi, trong đó cũng có một phần công lao của cô.
Để bây giờ có thể đến Bồng Tễ Viên, anh không biết tiêu hao bao nhiêu sinh lực.
Cô suy nghĩ, sắc mặt chợt dịu dàng.
Đột nhiên anh vốn nằm đối diện chợt nghiêng người. Cô giật mình, theo bản năng nín thở, không muốn đánh thức anh.
Anh vẫn còn nhắm mắt.
Cô lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Ai ngờ, lại nghe tiếng anh vẫn đang nhắm mắt nói: “Được rồi, nín thở làm gì?”
Cô chịu không nổi trút
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175796/quyen-5-chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.