Khi gặp lại Liêu thần y, Thư Ngọc có phần giật mình.
Ông ta hình như hơi là lạ.
Về phần lạ chỗ nào, nhất thời cô không nói ra được, chỉ cảm thấy trong mấy ngày ngắn ngủi không gặp, vị thầy lang già thần bí này dường như hớn hở vui mừng thêm mấy phần.
Đúng, chính là hớn hở vui mừng.
Làn da nhăn nhúm của Liêu thần y đã xếp thành khuôn mặt tươi cười, ông ta không hề quan tâm tại sao Thư Ngọc lại xuất hiện trong căn nhà gỗ của ông ta, mà đi thẳng tới vỗ vai Tiểu Thuận Tử: “Tốt rồi!”
Thư Ngọc và Abel mù tịt, nhưng so với hai người họ thì Tiểu Thuận Tử càng chẳng biết gì hơn.
Lúc Cô Mang và Hàn Kình cùng đi vào ngôi nhà bằng gỗ, Thư Ngọc hoàn toàn mất bình tĩnh. Thành Nam Kinh nhỏ như vậy sao, cô chẳng qua chỉ muốn tìm đường vòng để gạ hỏi Abel thôi, thế mà cũng bị Cô Mang bắt gặp sao?
Cô Mang trông thấy Thư Ngọc, ngược lại không ngạc nhiên bao nhiêu, tầm mắt anh lướt qua Thư Ngọc và Abel một vòng rồi dời đi ngay.
Nhưng Hàn Kình lại cười trêu ghẹo: “Ồ, Cô phu nhân, tới đây kiểm tra à! Sợ tôi đưa người của cô đến nơi không nên đến phải không?”
Thư Ngọc nhướng mày: “Tôi có gì phải sợ chứ?”
Một câu vô cùng đơn giản nhưng Cô Mang lại hiểu rất rõ ràng, anh ho nhẹ một tiếng quay mặt sang chỗ khác. Cô đương nhiên không sợ rồi, người nên sợ phải là anh mới đúng, nếu thật sự đến thanh lâu quán rượu, thế thì qua năm mới anh chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175848/quyen-6-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.