Bầu không khí tại sườn núi nhất thời căng thẳng.
Ông chủ Lưu đi qua hòa giải: “Ôi, sao người đến đây? Lão phu nhân vẫn khỏe chứ?”
Bà lão hừ lạnh một tiếng: “Tam tiểu thư mà lão phu nhân yêu thương nhất lại bị ông hồ đồ gả đi, lão phu nhân còn khỏe được sao?”
Ông chủ Lưu lau mồ hôi trên trán: “Kính Hoằng sư thái, tôi cũng hết cách rồi. Tam Nhi mắc bệnh lâu như vậy, ngày ngày bị giày vò, không nói đến Lưu gia, con bé đã tự hành hạ mình thảm lắm rồi.”
Kính Hoằng phớt lờ cái gọi là nỗi khổ tâm của ông chủ Lưu: “Vậy ông liền đi tìm bọn bịp bợm giang hồ đến hay sao?”
Một câu bịp bợm giang hồ, Hàn Kình nghe thấy toàn thân liền dễ chịu, nói trúng Liêu thần y rồi.
“Vị lão phu nhân này, bà nói thế là sao hả!” Râu mép hai bên của Liêu thần y vì kích động mà vểnh lên, “Người cùng nghề không hại lẫn nhau, quy củ này bà có hiểu hay không?”
Kính Hoằng tái mặt ngay lập tức: “Ai cùng nghề với ông?!”
Bầu không khí càng ngày càng căng thẳng, bỗng nhiên một trận cười thánh thót chợt vang lên trong hư không. Là Lưu Tam Nhi đang ở trên bục.
Cô ta không ồn ào nữa, nhón mũi chân, bám vào cột đá trên bục nhìn xuống, đôi mắt ung dung khẽ cười: “Sư thái bà bà, bà tới thăm con sao?”
Sắc mặt Kính Hoằng lập tức dịu xuống: “Tam Nhi nghe lời, mau xuống đây, tới chỗ bà bà nào.”
Lưu Tam Nhi lại lắc đầu: “Sư thái bà bà hứa với con một chuyện thì con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/1175849/quyen-6-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.