Màn kịch cẩu huyết mà Hạ Tử Trì mong đợi rốt cuộc không thể trỉnh diễn.
Vị Cô tiên sinh trông nhã nhặn lịch lãm kia, thật ra rất khôn khéo, hai ba câu liền đưa đi Thư Ngọc từ bên người tổ trưởng. Chân giò muối của Hạ Tử Trì còn chưa kịp gặm xong, trên bàn ăn chỉ còn lại anh ta và Diêm Phong hai mặt nhìn nhau.
Nhìn thấy sắc mặt Diêm Phong như giông tố sắp tới, Hạ Tử Trì biết, chân giò này e là không có cách nào gặm xong rồi.
“Tổ trưởng, tôi còn có việc, đi trước nhá.” Hạ Tử Trì cầm khăn giấy chùi móng vuốt của mình.
Diêm Phong nói: “Ăn no rồi?”
Hạ Tử Trì gật đầu lia lịa: “No rồi no rồi.”
Diêm Phong gật đầu: “Cậu thanh toán đi.” Dứt lời anh ta cầm lấy áo khoác, đẩy cửa ghế lô đi ra ngoài.
Hạ Tử Trì còn chưa phục hồi tinh thần, trong ghế lô chỉ còn lại mình anh ta, cùng với tờ hóa đơn đặt trên bàn. Anh ta cúi đầu liếc nhìn một cái, bị con số trên tờ giấy làm kinh hoảng ôm lấy trái tim nhỏ bé.
Anh ta sờ ví tiền của mình, đau buồn không khỏi dâng lên: tổ trưởng tán gái, dựa vào gì để anh ta thanh toán?
Trong bát còn thừa nửa chân giò muối vẫn chưa gặm hết. Hạ Tử Trì tức tối vớ lấy chân giò tiếp tục gặm nhắm.
Dù sao anh ta phải thanh toán, không ăn thì uổng.
***
Xa cách mấy tháng, rốt cuộc Cô Mang mãn nguyện ôm cừu con của anh vào lòng lần nữa, tâm trạng không khỏi tốt lên.
“Đây là nơi ở hiện tại
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/283519/quyen-10-chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.