Thư Ngọc một mình trốn trong phòng sám hối khóc thoải mái, những tích tụ trong lòng tan đi không ít.
Cô không vội vã đi ra, lẳng lặng ở bên trong chờ đợi tâm trạng hoàn toàn hồi phục, lúc này mới khẽ khàng mở cửa đi ra. Bên trong vẫn im ắng không có người. Cô sụt sùi, chuẩn bị ra ngoài tìm Jane.
Đợi cô đi ra được một lúc, cánh cửa ở gian ngăn cách bên kia mở ra. Hàn Kình từ trong cửa đi ra, trong tay cầm một cây thánh giá Thư Ngọc bỏ quên tại chỗ cửa sổ nhỏ giữa tấm ngăn.
Anh ta đầy hứng thú ngắm nhìn cây thánh giá kim loại màu đồng thiếc kia, cất vào trong túi lách mình đi ra phòng sám hối.
Tiếng hát của dàn xướng ca vẫn vờn quanh trên mái vòm, Thư Ngọc tìm được Jane ở hàng ghế sau.
“Cậu đi đâu thế?” Jane nhẹ giọng hỏi, “Tớ còn tưởng cậu đi lạc rồi.”
Thư Ngọc hơi ngượng ngùng: “Tớ đến phòng sám hối.”
Jane cười khanh khách: “Sám hối xong cảm thấy thế nào?”
“Cũng khá tốt.” Thư Ngọc tươi tắn mặt mày, “Xem ra tớ nên đây sám hối nhiều hơn, tẩy rửa linh hồn một chút.”
Hai người ở lại giáo đường cho đến hoàng hôn. Tà dương ngả về phía Tây, nắng chiều vẩy xuống cái bóng đỏ vàng trên mảnh đất nông thôn nhỏ này.
Thư Ngọc tựa trên lưng ghế hàng ghế phía sau giáo đường, híp mắt ngắm ánh chiều tà ngoài cửa sổ. Cô không bỏ được Cô Mang, cũng không bỏ được hai cụ trong nhà, thế nên vô cùng rối rắm.
Nhưng chuyện đã đến bây giờ, cô nên quý trọng thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nam-thang-ruc-ro/283530/quyen-10-chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.