Ta mỗi ngày đều lo lắng, không yên lòng.
Ngay cả Đào Hoa nhi cũng nhận ra sự khác thường của ta, huống chi là những người khác.
Chỉ là họ nhìn ta muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không hỏi ra miệng.
Trong lòng ta bực bội, đã vào thành hai lần, mỗi lần đứng ở cửa nhà chàng một hai giờ, nhưng không đủ can đảm để bước vào.
Trời đã tối đen, ta không muốn quay về, liền tìm một con thuyền nhỏ trên sông Biện, gọi một bình rượu, uống cạn rồi nằm trên thuyền.
Trăng khuyết mỏng manh, sao trên trời lại sáng lấp lánh.
Thuyền nương có lẽ đã gặp nhiều người như ta, chỉ hỏi ta có muốn thêm rượu không.
Ta lại gọi thêm một bình.
Dòng suối đọng mưa sớm, chim trên núi kêu trong mùa xuân còn dư âm.
Ta có một bầu rượu, có thể an ủi cuộc đời mệt nhọc.
“Ta cũng có một bầu rượu, đủ để an ủi cuộc đời mệt nhọc.”
Ta lẩm bẩm đọc.
“Tiểu thư có nỗi buồn gì không giải được? Nhìn kìa, có phải chàng trai đứng trên bờ kia đang tìm tiểu thư không?”
Thuyền nương chỉ về phía bờ, ta ngồi dậy nhìn theo.
Trên bờ quả nhiên có một chàng trai đứng đó, không rõ mặt mũi nhưng áo xanh vẫn như xưa.
Ta biết rõ đó là Tống Tấn.
Chương 24
Chàng đã theo ta từ khi nào?
Là khi ta do dự ở cửa nhà chàng sao?
Chúng ta cứ nhìn nhau như vậy, ta ngửa cổ uống cạn bình rượu, rồi ném bình xuống nước.
Bảo thuyền nương cập bờ.
Rượu làm kẻ nhát gan trở nên can đảm, ta đột nhiên không còn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-ay-la-van-thanh-hanh-chi/281806/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.