Từ Trường Lăng đến quận Ba, Trương Tĩnh Hàm mất năm ngày, nhưng quay về Trường Lăng, nàng chỉ mất đúng ba ngày mà thôi.
Tốc độ của đám người Vũ và Bành thậm chí không bằng nàng, đành phải theo sát phía sau.
Khoảnh khắc nhìn thấy cổng thành Trường Lăng, thân thể Tiểu Câu hơi loạng choạng, chạy điên cuồng suốt ba ngày, nó rất mệt nhưng cũng rất hưng phấn.
Thế nhưng nữ tử trên lưng nó lại chần chừ mãi không tiến vào cổng thành, giống như đang do dự lại giống như đang cố gắng bình ổn sự hoảng loạn và sợ hãi trong lòng. Lỡ như nhận được tin tức xấu thì phải làm sao?
Tuy nhiên, một người đã hạ quyết tâm thì sẽ kiên trì đến cùng, chưa bao giờ thiếu dũng khí. Trương Tĩnh Hàm có thể kiên định với mục tiêu rời khỏi Tạ Uẩn, cũng có thể vì “quyền thế” của Sứ quân phu nhân mà không chần chừ bước lại gần hắn.
Nàng không nhát gan, cũng không yếu đuối.
Sau một hơi thở sâu, nữ tử cưỡi tuấn mã màu đỏ tía cuối cùng cũng có hành động.
Vì chiến sự, thành Trường Lăng giới nghiêm toàn diện, hai bên cổng thành có binh lại mặc giáp trụ sắc bén canh giữ, mỗi người ra vào đều phải trải qua sự kiểm tra nghiêm ngặt của họ.
Trương Tĩnh Hàm im lặng đi về phía cổng thành, xếp vào trong hàng ngũ vào thành, khi đến lượt kiểm tra, nàng đang định xoay người xuống ngựa thì mấy người xung quanh nhìn nhau một cái, cung kính mời nàng vào.
“Chúng ta sao dám ngăn cản phu nhân, cổng thành Trường Lăng vĩnh viễn rộng mở vì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-binh-pham-han-u-minh/2984155/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.