Nhờ sự giúp sức của những người đàn ông kia, việc dựng nhà của họ cũng trở nên thuận lợi hơn một chút.
Uyển Tịch và Thanh Thu rốt cục cũng trở về tay xách nách mang không biết bao nhiêu là đồ.
Mẫn sau khi thấy bóng dáng Uyển Tịch từ xa thì chả mảy may đến công việc, một mạch chạy như bay đến bên người kia, Hoàng Lan thấy thế cũng hướng về phía đó cất bước theo.
Vừa chạy đến nơi, Mẫn liền không nói hai lời, vội vội vàng vàng đem tất cả những gì Uyển Tịch cầm trên tay lấy hết không còn một món.
Tay còn lại khẽ đưa lên hướng mặt Uyển Tịch nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi vã ra trên trán nàng.
Hoàng Lan đứng bên này biểu môi, nàng không thể nhìn nổi cảnh tượng bên kia nữa.
Liền quay đầu hướng về phía Thanh Thu vẫn đứng yên đó nảy giờ.
Tay không tự chủ lấy hết những thứ mà Thanh Thu mang trên tay nhỏ giọng hỏi han:
- Em có mệt lắm không?
Thanh Thu cười cười khẽ lắc đầu nói:
- Không ạ.
Đi ra ngoài một chút em cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Câu này em phải hỏi chị đấy.
Cả một buổi sáng làm mấy việc nặng nhọc như vậy hẳn là mệt hơn em rồi.
Nếu em không bị...!
Chưa kịp nói hết câu, Hoàng Lan đã đưa tay lên chặng môi Thanh Thu lại không cho cô nói ra câu đau lòng kia.
Giọng nói mang theo trách móc.
Khuôn mặt hơi khựng lại, tay nàng vậy mà vừa chạm nhẹ lên môi em.
Cảm giác của tối hôm qua lại ùa về làm Hoàng Lan có chút mất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-hoang-lan/1023687/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.