"Tránh ra đi"......"Coi kìa, sao liều mạng thế"....."Cẩn thận kìa"....Tiếng xì xào của những đám đông xung quanh tôi
"Bíppppp.........Bípppp..................Bípppp"-Tiếng còi xe liên hồi của chiếc xe đang lao về phía tôi, tiếng còi cứ vang nhưng hình như chiếc xe bị đứt thắng..Tôi phải làm gì đây.........."Aaaaaaaaaaaaaaallaaaaa........!!"-Tôi hét trong cơn sợ hải.Hóa ra chỉ là mơ thôi....."rầm rầm... éccc" tiếng bước chân chạy tới mở cửa,hình như có ai đó, tôi bàng hoàng khi đó là thầy,ngại ngùng tôi chùm mềm trong câu hỏi "Em sao vậy, hét toá hoả thế, dậy rồi ư?".Trong 1,2s chùm mền tôi đã nhớ ra mọi chuyện và đủ để hiểu rằng rôi đã hồi phục ký ức. Tôi héc to, nói rằng anh ra ngoài. Suốt 1 tiếng đồng hồ tôi chả thể nào tin được rằng tôi đã ở đây. Bước ra khỏi phòng, tôi yếu lòng đi xuống bếp, anh vẫn bình thường, vẫn cười với tôi. Mặt tôi lúc này trở nên nghiêm túc trong bàn ăn, tôi không thể nào ăn một cách tự nhiên được, tôi đặt đũa xuống. Anh nhìn tôi.
+Đồ ăn không ngon à?
Tôi lắc đầu, lòng định nói ra rằng tôi đã nhớ được mọi thứ nhưng không dám nói sợ không được gần bên anh như lúc này nữa
-Thầy ăn đi, em mới đánh răng xong nên ăn có mùi kem đánh răng hơi khó ăn hihi
+Em bắt đầu gọi tôi là thầy từ khi nào vậy, nhóc? -Anh nhìn tôi cười chống đũa
Tôi cố lạnh lùng đáp:
-Tôi thích vậy, không được sao?
Anh vỗ tráng tối trách rồi cười:
+Không phải cái gì thích là được đâu cô bé! Haha
Sau lúc đó,cũng như hôm qua tôi cũng rửa chén, chẳng hiểu sao tội lại lo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nang-thich-mua/348379/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.