Tiểu Kiêu cắn một ngụm này dùng rất nhiều sức lực, mặc dù không thấy máu, nhưng trên bàn tay phía ngón út của Vệ Đình Húc lại không tránh khỏi có một vòng dấu răng màu xanh tím, nhìn qua rất đáng sợ.
Chân Văn Quân lấy dược phấn cẩn thận từng li từng tí rắc lên trên miệng vết thương của nàng, băng bó lại thật tốt.
"Ngày mai có thể vẫn còn hơi đau, qua một ngày nữa sẽ không sao."
Vệ Đình Húc không nói chuyện, nằm ở trên giường.
Chân Văn Quân leo lên theo, phát hiện mặt giường có chút lạnh.
Khí trời càng ngày càng lạnh, lẽ ra nên sớm thay đổi đệm giường dành cho mùa hạ trải lên lớp thảm lông ấm áp, Vệ Đình Húc vẫn luôn rất sợ lạnh, điểm ấy Chân Văn Quân cũng biết. Người bình thường cho dù tới mùa đông nhịn một chút cũng có thể vượt qua, nếu là bản thân Chân Văn Quân thì không cần phải thay thảm lông. Thế nhưng Vệ Đình Húc không chịu được, vào mùa hạ chỉ một ngày trở trời cũng dễ dàng khiến nàng nhiễm bệnh, huống chi đã là cuối mùa thu, nếu không giữ ấm thật tốt chỉ sợ sẽ sinh bệnh nặng.
Trước kia đều là Tiểu Hoa phụ trách việc này, mùa nào nên ăn cái gì dùng cái gì trước giờ đều không hề để cho Vệ Đình Húc phải lưu tâm. Không ngờ đến lượt nàng đây lại thường xuyên quên mất.
Đem tấm thảm ấm áp dễ chịu trải ra thật tốt, lại đốt lửa, Chân Văn Quân mỉm cười quay đầu lại: "Đến nghỉ ngơi nào Tử Trác."
Vệ Đình Húc ở một bên chờ không có bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/nga-vi-ngu-nhuc/1481225/chuong-154.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.