Năm 2014, năm phút cuối cùng – Kỳ An vẫn ở bên Trần Trạch Dã.
Trên vòng bạn bè của anh có thêm một bài đăng mới. Kỳ An đang chắp tay trước bánh sinh nhật ước nguyện, khoảnh khắc đó vừa hay bị anh chụp lại.
Phía trên chú thích:
【Chúc mừng sinh nhật, bạn gái.】
Dường như cảm thấy vẫn chưa đủ, đầu ngón tay anh trượt trên màn hình, dứt khoát lấy bức ảnh này làm ảnh nền luôn.
Kỳ An đưa tay cản anh, hơi do dự: “Như vậy… có phải quá phô trương không?”
“Em sợ cái gì.” Tóc mái anh rũ trước trán, giọng nói vừa thẳng thắn vừa tùy ý: “Anh chỉ mong cả thế giới đều biết em là của anh.”
Kỳ An chớp chớp mắt, khe khẽ đáp “ồ” một tiếng. Cô cảm thấy mình thật sự không có tiền đồ — chỉ một câu như vậy thôi mà tim lại đập loạn lên, má cũng nóng bừng.
Tuyết vẫn rơi lất phất, bầu trời đêm có cả sao và trăng làm bạn. Tối hôm đó, họ đã nói với nhau rất nhiều điều.
0 giờ 20 phút, hai người cứ vừa đi vừa nghịch, cuối cùng cũng về đến ngõ Minh Xuân.
Thị trấn ồn ào cả đêm giờ dần yên ắng, chìm trong bóng tối mờ mịt và giấc ngủ sâu.
Tuyết trắng phủ đầy bậc thềm, Trần Trạch Dã cúi người ôm lấy cô, không nỡ buông.
Vải áo khoác hơi cứng, cọ vào làn da nơi cổ làm cô thấy ngứa, mạch máu dưới da cũng vì thế mà đập nhanh hơn. Một lọn tóc không biết từ lúc nào đã quấn vào cổ áo anh, kéo khoảng cách giữa hai người lại gần hơn nữa.
Hơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804317/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.