Nụ hôn ấy đến quá bất ngờ. Đôi mắt màu hổ phách ngấn nước của Kỳ An tròn xoe vì hoảng hốt.
Ngũ quan sắc nét và lạnh lùng của Trần Trạch Dã phóng đại ngay trước mắt, ánh sáng mờ ảo tựa như được phủ lên một lớp filter mềm, nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt lặng lẽ lẩn vào đường vân da, rõ ràng đến kỳ lạ.
Hơi thở nóng hổi ẩm ướt giao hòa, như dòng điện chạy dọc dây thần kinh. Từng tấc da thịt đều bùng lên cảm giác tê dại và khô nóng xa lạ. Tim cô đập loạn không kiểm soát, lồng ngực bỏng rát, nhiệt độ từ đôi môi kia nóng đến mức đáng sợ.
Toàn thân Kỳ An mềm nhũn như mất xương, vô thức chạm phải phím đàn phía sau lưng – âm thanh chát chúa vang lên phá vỡ bầu không khí mờ ám. Tập bản nhạc cũ đặt bên cạnh cũng bị va đổ, giấy rơi lả tả khắp sàn.
“Bảo bối.”
Môi vừa rời nhau trong thoáng chốc, giọng Trần Trạch Dã khàn khàn như cát giấy, hàng mi rủ xuống che giấu d.ục v.ọng mãnh liệt. Nhịp thở nặng nề, lời nói như dỗ dành lại mang theo dụ dỗ: “Tập trung chút nữa nhé.”
“Được không?”
Nhưng Kỳ An hoàn toàn không thể nói được câu nào, chỉ có thể mặc anh tiếp tục xâm chiếm, cánh tay anh ôm sau lưng không ngừng siết chặt, cứ như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể mình.
Bàn tay còn lại luồn qua tóc, lần xuống gáy – chạm đúng chỗ nhạy cảm nhất, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v*. Cảm giác ấy khiến người ta vừa muốn chạy trốn vừa không thể kháng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804323/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.