🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Cơn đau dữ dội từ thắt lưng lan dọc theo cột sống, vừa như lửa thiêu cháy bỏng rát, lại như dòng điện giật tê dại xuyên qua người.

Khương Vận chống tay lên mặt bàn gỗ sẫm bên cạnh, vành mắt đỏ bừng vẫn cứng đầu nhìn chằm chằm về phía Kỳ An.

Khóe môi Trần Trạch Dã cứng lại, con ngươi đen như mực cuộn trào sự u ám và sát khí dày đặc, ánh mắt lạnh như dao, như thể chỉ cần một giây nữa thôi sẽ nghiền nát cô ta thành trăm mảnh.

“Nhìn cái gì?”

Anh cười khẩy, lạnh lẽo.

“Không cần mắt nữa à?”

“Trần Trạch Dã!” Lão Từ bước tới chen vào giữa bọn họ, đầu đau như búa bổ “Em nói ít vài câu đi!”

Ngón tay Trần Trạch Dã siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Khóe môi đã bị cắn rách, máu tươi đỏ thẫm đối lập rõ rệt với gương mặt tái nhợt.

Trong văn phòng còn có người khác, những ánh nhìn phức tạp đổ dồn đến như những mũi kim chích vào da thịt, khiến Khương Vận mất hết mặt mũi. Cô ta như người cùng đường, nghiến răng phun ra từng chữ: “Tùy các người.”

“Tôi không xin lỗi đâu, có bản lĩnh thì cứ đối phó tôi đi. Dù sao cái cuộc sống kiểu này tôi cũng chịu đựng đủ rồi.”

Cơn bão vừa cuốn qua, trường học dần yên tĩnh trở lại. Trần Trạch Dã chẳng buồn để tâm đến quy tắc trường lớp, trực tiếp bế ngang Kỳ An lên.

Tuyết rơi lách tách, chiếc áo khoác ngoài màu đen chắn gió lạnh cho cả hai. Tay anh ôm chặt lấy eo và đầu gối mảnh mai của cô, từng bước vững vàng hướng đến phòng y tế.

Kỳ An vòng tay qua cánh tay anh, đôi môi khô khốc khẽ chạm vào cổ anh, giọng nhẹ tênh: “Em không sao đâu.”

“Không cần làm quá lên thế.”

Trần Trạch Dã nghiêng đầu hôn lên vành tai cô, vẻ u ám trên mặt đã tan biến, chỉ còn sự dịu dàng thuần túy: “An An ngoan.”

“Không thì anh sẽ không yên lòng.”

Tiếng tích tắc của đồng hồ vang đều trên tường, mùi thuốc sát trùng trong không khí nồng nặc. Vết thương do Khương Vận gây ra nghiêm trọng hơn tưởng tượng, cánh tay trắng nõn giờ sưng đỏ lên thành một vòng.

Y tá cầm thuốc mỡ đến bôi. Cảm giác mát lạnh giúp dịu đi cơn đau. Kỳ An rất hiểu chuyện và chịu đựng giỏi, suốt quá trình không hề kêu một tiếng, lông mày cũng không cau lại lấy một lần.

Nhưng ánh mắt của Trần Trạch Dã vẫn luôn dõi theo không rời, những nếp nhăn giữa lông mày không sao giãn ra nổi, các đường gân xanh trên tay nổi rõ, sắc mặt còn nặng nề hơn cả cô.

“Thật sự không sao mà.” Kỳ An chủ động móc ngón tay trỏ của anh, nhẹ nhàng lắc lắc. Ánh đèn vàng ấm áp rọi lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô, đến cả lớp lông tơ cũng rõ nét. Vì mệt mỏi nên giọng nói mềm nhũn như đang làm nũng “Đừng giận nữa mà, được không?”

Cô lại ôm lấy tay anh, má nhẹ nhàng tựa vào: “Em còn có anh mà.”

“Vậy thì hình như… cũng không đến nỗi tệ lắm.”

Cô gái nhỏ hiểu chuyện luôn khiến người ta xót xa. Trần Trạch Dã quỳ nửa người xuống cho ngang tầm mắt, ôm chặt cô vào lòng, khuôn mặt vùi sâu vào hõm cổ, giọng khàn như bị than hồng đốt cháy: “Xin lỗi em, bảo bối.”

“Lại để em bị thương, lại không bảo vệ được em.”

Chàng trai im lặng rất lâu, giọng nghẹn ngào: “Em có cảm thấy Trần Trạch Dã rất vô dụng không?”

Kỳ An lắc đầu, mái tóc mềm mại chạm vào cằm lạnh của anh. Rõ ràng người bị thương là cô, vậy mà người an ủi lại vẫn là cô: “A Trạch, anh đừng nghĩ lung tung.”

“Anh đã làm rất tốt rồi.”

“Cảm ơn anh đã ở bên em.”


Kết quả xử lý của sự việc lần này được công bố rất nhanh. Trước khi tan học buổi chiều, một bản thông báo phát thanh bất ngờ khiến cả trường lặng đi.

“Gần đây, khối lớp 11 của trường ta xảy ra một vụ bạo lực học đường nghiêm trọng, gây ảnh hưởng vô cùng xấu. Nay xin thông báo kết quả xử lý như sau:

Học sinh Khương Vận, lớp 11-2, mã số học sinh 130226, vào lúc 12 giờ 10 trưa nay đã cố ý vứt sách vở của bạn học xuống đất, đồng thời dùng lời lẽ xúc phạm nghiêm trọng. Sau khi giáo viên chủ nhiệm gọi nói chuyện, em vẫn không có thái độ ăn năn. Căn cứ theo Quy định xử lý học sinh vi phạm kỷ luật của trường Trung học Lê Bắc – Điều 10, khoản 5, qua hội đồng lãnh đạo nhà trường, quyết định:

Cảnh cáo toàn trường, buộc thôi học, lưu hồ sơ kỷ luật.”

“Yêu cầu giáo viên liên quan phê bình và giáo dục học sinh vi phạm, hướng dẫn em nghiêm túc kiểm điểm hành vi sai trái. Các giáo viên chủ nhiệm cần rút kinh nghiệm, tăng cường giáo dục đạo đức học sinh. Mong các bạn học sinh lấy đây làm gương, tuyệt đối không để các hành vi tương tự tái diễn, cùng nhau duy trì kỷ cương và trật tự học đường.”

Giống như một cục đá lạnh rơi vào nước sôi, sau vài giây im lặng, bầu không khí trong lớp học bùng nổ.

Khương Vận, nhân vật chính giữa tâm bão dư luận, siết chặt quai cặp, cả người run rẩy không kiểm soát. Trước khi cơn sóng dư luận nổ ra hoàn toàn, cô cúi đầu, chạy thẳng ra khỏi lớp học.

Dù sao chuyện xấu hổ như vậy lại xảy ra trong chính lớp mình, tâm trạng của Lão Từ cũng vô cùng tệ. Ông cầm quyển sách dày nặng đập xuống bục giảng: “Sắp lên lớp 12 rồi, từng đứa có thể yên phận một chút không?”

“Đừng tưởng rằng chưa đủ tuổi trưởng thành thì không phải chịu trách nhiệm, muốn làm gì thì làm.”

“Phụ huynh gửi các em đến đây là để học hành thi cử, không phải để các em lấy bạo lực đáp trả bạo lực, tùy tiện bắt nạt bạn học.”

“Chuyện lần này tất cả mọi người đều phải rút kinh nghiệm. Nếu còn tái diễn, nhà trường sẽ xử lý nghiêm túc như nhau, không thiên vị.”

Sau đó, Lão Từ gọi Kỳ An đến văn phòng. Gần đây trường học xảy ra quá nhiều chuyện hỗn loạn, xét đến tình trạng tinh thần của cô, ban giám hiệu đã phê duyệt cho cô nghỉ phép nửa tháng, đợi khi nào hồi phục ổn định thì quay lại trường.

Kỳ An khẽ nói lời cảm ơn, rồi được Trần Trạch Dã nắm tay dẫn ra ngoài.

Trận tuyết ấy cuối cùng cũng ngừng rơi.

Sân trường vắng lặng, mặt đất lát nhựa màu xám tro bị tuyết phủ trắng xóa, cành cây rơi rụng lay động, ánh đèn vàng trên đường kéo dài hai cái bóng một cao một thấp in xuống mặt tuyết.

Trần Trạch Dã kéo khóa áo khoác ngoài của cô lên cao hơn, che đi nửa cằm nhỏ, ánh mắt nhìn cô rất dịu dàng. Lòng bàn tay anh đặt thử lên bụng cô: “Đói chưa?”

Ngay gần đó có một siêu thị nhỏ bán rau củ, Trần Trạch Dã dắt cô bước vào. Âm thanh náo nhiệt của khu chợ như làn sóng vỡ tràn ùa đến, xua tan những suy nghĩ vẩn vơ. Anh khẽ bóp má cô: “Bảo bối muốn ăn gì?”

“Anh nấu cho em.”

Kỳ An hơi sững người, khóe mắt thoáng vẻ ngơ ngác: “Anh biết nấu ăn á?”

Bên nhau lâu như vậy, hình như cô chưa từng thấy Trần Trạch Dã xuống bếp. Hơn nữa, với kiểu tính cách thiếu gia ngày trước của anh, thật sự không giống kiểu người biết nấu nướng.

“Trước đây thì không biết thật.” Âm thanh của bao nilon sột soạt vang lên trong dòng người đông đúc, đan xen với những tiếng rao khuyến mãi. Trần Trạch Dã sợ cô bị đụng phải, vươn tay dài ôm trọn cô vào lòng, cằm cọ nhẹ l*n đ*nh đầu cô, hơi thở nóng rực phả xuống “Nhưng giờ chẳng phải khác rồi sao?”

Anh cố ý dùng giọng điệu lười biếng và trêu chọc, nơi đuôi mắt có một nốt ruồi lệ màu đen khẽ buông xuống: “Anh muốn được chấm điểm bạn trai ba tốt trong mắt An An nhà anh.”

“Không biết nấu ăn thì không đạt chuẩn rồi.”

Kỳ An không nhịn được bật cười khẽ, khóe môi lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ: “Xàm ghê.”

Trần Trạch Dã hiếm khi thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Cuối cùng cũng chịu cười rồi.”

“Cười nhiều một chút nhé bảo bối.” Lòng bàn tay ấm áp xoa nhẹ lên mái tóc cô, tóc của Kỳ An rất mềm, giống như lông tơ của một loài động vật nhỏ “Rồi mọi chuyện sẽ tốt lên thôi.”

Rời siêu thị xong, Trần Trạch Dã dắt cô về nhà mình. Dạo gần đây hai người sống chung, như vậy anh mới tiện chăm sóc cô tốt hơn.

Trước khi vào bếp, anh ôm cô đặt lên ghế sofa, nâng mặt cô lên cọ nhẹ, giọng điệu vẫn tràn đầy sự lo lắng: “Ngoan ngoãn đợi anh ở đây, được không?”

Kỳ An khẽ bấu lòng bàn tay: “Anh cần em giúp không?”

Trần Trạch Dã cong môi cười, trong đôi mắt đen tuyền in rõ bóng hình cô: “Nhà bếp không phải nơi em nên bước vào.”

Trên ghế sofa có rất nhiều thú bông đủ hình dạng, đều là Trần Trạch Dã mua về để dỗ Kỳ An vui. Anh cầm một con thỏ nhỏ nhét vào lòng cô, còn trẻ con dặn dò: “Ở đây ngoan ngoãn chơi với bảo bối của anh nhé.”

“Nếu em ấy lén lút buồn, anh sẽ tìm em tính sổ đấy.”

Tiếng máy móc ầm ầm vang lên từ phòng bếp. Trần Trạch Dã không biết lục đâu ra chiếc tạp dề trông rất ngớ ngẩn đeo vào. Nhìn là biết anh chỉ mới học nấu nướng không lâu, ngay cả kỹ năng cắt rau cơ bản cũng còn vụng về.

Thân hình cao lớn của anh trông cực kỳ lạc lõng trong không gian chật hẹp ấy. Làn khói nhàn nhạt như một lớp filter mơ hồ bao phủ. Kỳ An chẳng biết từ lúc nào vành mắt đã ươn ướt.

Anh rốt cuộc đã học mấy thứ này từ khi nào?

Vì cô mà còn âm thầm làm bao nhiêu chuyện nữa?

Dù đã làm rất nhiều, anh chưa bao giờ nhắc đến, chẳng khoe khoang cũng không đòi công, cứ thế lặng lẽ mà hy sinh.

Gần đây anh gầy đi rất nhiều, quầng mắt càng thêm đậm, xương bả vai cũng lộ rõ. Nhưng tất cả sự dịu dàng và ân cần, anh đều dành cho cô không thiếu chút nào.

Trong đầu cô bỗng vang lên một suy nghĩ:

Nếu không có mình, liệu anh ấy có sống nhẹ nhàng hơn không?

Có phải anh sẽ lại sống tùy hứng, tự do như xưa?

Trần Trạch Dã nấu toàn món gia đình đơn giản, nhưng hương vị lại bất ngờ ngon.

Kỳ An thật ra chẳng thấy đói chút nào, nhưng cô không muốn anh lo lắng quá mức, nên gắng gượng ăn rất nhiều.

Trần Trạch Dã đưa tay lau vết dầu bên khóe miệng cô: “Ngon không?”

Kỳ An gật đầu phối hợp: “Ngon lắm.”

Trần Trạch Dã cười rạng rỡ: “Vậy sau này ngày nào anh cũng nấu cho em ăn, được không?”

Trời đã tối hẳn lúc nào không hay. Ngoài khung cửa kính sáng loáng là bóng đêm dày đặc, phản chiếu lại hai cái bóng chồng lên nhau.

Trần Trạch Dã bế Kỳ An ngồi lên đùi mình: “Muốn làm gì không?”

Ánh mắt cô trống rỗng, không biết đang nhìn vào đâu: “Em muốn đi ngủ một lát.”

Đây là lần đầu tiên sau sự việc, cô thực sự ngủ được.

Trần Trạch Dã nằm cạnh cô, để cô nằm trong vòng tay mình. Phần lớn chăn đắp đều phủ lên người cô. Anh ôm cô từ phía sau, nhẹ nhàng vỗ về. Trong phòng chỉ còn ánh đèn tường mờ mờ, gương mặt cô gái nhỏ được ánh sáng dịu dàng vẽ nên, cánh tay ôm chặt lấy eo anh, hơi thở mỏng manh, từng chút đều đâm vào nơi mềm nhất trong lòng anh.

Cô vẫn liên tục gặp ác mộng, trong mơ lời nói mơ màng vẫn cứ gọi tên anh. Trần Trạch Dã nghiêng cổ sát vào cô, nhẹ nhàng đáp lại, trấn an cô cứ yên tâm ngủ, anh luôn ở bên cạnh.

Nhưng chỉ vài tiếng sau, Kỳ An đã rơi vào lần bộc phát cảm xúc đầu tiên.

Khi đó cô khát nước dữ dội, mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Trần Trạch Dã rời giường đi lấy nước cho cô.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, điện thoại đặt trên đầu giường rung lên hai cái. Một tin nhắn được gửi tới từ một số lạ.

Thì ra Khương Vận không thể chấp nhận hình phạt lần này. Về đến nhà lại bị mẹ trong cơn bệnh phát cáu, hai tầng áp lực chồng chất khiến cây rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà. Trong căn nhà trọ ẩm thấp, cô ta đã lựa chọn cắt cổ tay tự sát.

May mắn xe cấp cứu đến kịp, giữ lại được mạng sống. Nhưng dư luận thì vô cùng cay nghiệt. Sự thật bị bóp méo, tất cả trách nhiệm kỳ lạ thay lại đổ lên đầu Kỳ An.

Thành phố Lê Bắc nhỏ bé, tin tức lan nhanh như nấm mọc sau mưa. Không biết ai đã để lộ thông tin liên lạc của Kỳ An lên mạng, khiến nhiều người không biết rõ chân tướng đứng trên đỉnh đạo đức mà phán xét.

Vô số tin nhắn mắng chửi trút xuống, từng chữ đều độc ác, cáo buộc cô dựa vào sự thiên vị của giáo viên để ép người khác đến đường cùng.

Trần Trạch Dã kịp thời lấy điện thoại của cô đi, nhưng nước mắt của Kỳ An không thể ngừng được. Nước mắt từng giọt rơi tí tách, ướt đẫm cả ga giường xám nhạt. Cô ôm chặt lấy đầu gối, bóng lưng gầy gò như một đứa trẻ không nơi nương tựa.

Tóc dính bết lên trán, cô mơ màng ngẩng đầu, lông mi đen dày ướt đẫm nước mắt, giọng nói run rẩy: “Trần Trạch Dã.”

“Anh nói xem, em rốt cuộc đã làm sai điều gì?”

Cô dùng chút sức lực cuối cùng, bật ra một tiếng nức nở đau đớn: “Tại sao… tất cả mọi người… đều không chịu buông tha cho em?”


Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn thông báo kỷ luật giữa các trường có tham khảo từ internet.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.