Cơn đau dữ dội từ thắt lưng lan dọc theo cột sống, vừa như lửa thiêu cháy bỏng rát, lại như dòng điện giật tê dại xuyên qua người.
Khương Vận chống tay lên mặt bàn gỗ sẫm bên cạnh, vành mắt đỏ bừng vẫn cứng đầu nhìn chằm chằm về phía Kỳ An.
Khóe môi Trần Trạch Dã cứng lại, con ngươi đen như mực cuộn trào sự u ám và sát khí dày đặc, ánh mắt lạnh như dao, như thể chỉ cần một giây nữa thôi sẽ nghiền nát cô ta thành trăm mảnh.
“Nhìn cái gì?”
Anh cười khẩy, lạnh lẽo.
“Không cần mắt nữa à?”
“Trần Trạch Dã!” Lão Từ bước tới chen vào giữa bọn họ, đầu đau như búa bổ “Em nói ít vài câu đi!”
Ngón tay Trần Trạch Dã siết chặt, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay. Khóe môi đã bị cắn rách, máu tươi đỏ thẫm đối lập rõ rệt với gương mặt tái nhợt.
Trong văn phòng còn có người khác, những ánh nhìn phức tạp đổ dồn đến như những mũi kim chích vào da thịt, khiến Khương Vận mất hết mặt mũi. Cô ta như người cùng đường, nghiến răng phun ra từng chữ: “Tùy các người.”
“Tôi không xin lỗi đâu, có bản lĩnh thì cứ đối phó tôi đi. Dù sao cái cuộc sống kiểu này tôi cũng chịu đựng đủ rồi.”
Cơn bão vừa cuốn qua, trường học dần yên tĩnh trở lại. Trần Trạch Dã chẳng buồn để tâm đến quy tắc trường lớp, trực tiếp bế ngang Kỳ An lên.
Tuyết rơi lách tách, chiếc áo khoác ngoài màu đen chắn gió lạnh cho cả hai. Tay anh ôm chặt lấy eo và đầu gối mảnh mai của cô, từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804332/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.