Nước mắt nóng hổi rơi liên tục lên mu bàn tay anh, như dung nham sau khi núi lửa phun trào, lại giống một lưỡi dao thô ráp, xé toạc xương thịt đẫm máu.
Đây là lần đầu tiên Kỳ An khóc dữ dội đến thế trước mặt anh. Hàng mi dài ướt đẫm, cô cắn chặt môi để lại vết răng thật sâu. Cô khóc đến không còn oxy, đôi vai gầy run lên không ngừng, như một con búp bê rách nát.
Tiếng nức nở pha lẫn giọng mũi, lưng cô cứng đờ, gương mặt vùi sâu xuống: “Bọn họ rốt cuộc muốn em phải làm sao nữa đây?”
Cô từng nghĩ việc chuyển đến Lê Bắc sẽ là một khởi đầu mới, những bóng tối không thể nhớ lại kia cũng sẽ kết thúc từ đây. Nhưng không ngờ mọi thứ vẫn phát triển thành tình cảnh hiện tại.
Trần Trạch Dã cảm giác tim mình bị bóp chặt, như có ai đó đang từng chút một nghiền nát nó, đau đến mức anh không còn biết phải thở thế nào.
“An An…”
Ngực anh phập phồng dữ dội, hơi thở rối loạn và gấp gáp, rất hiếm khi thấy anh trong trạng thái mất kiểm soát đến thế.
Anh nâng mặt cô bằng hai tay, ngón tay lau đi hết những vệt nước mắt hỗn độn, siết chặt eo cô rồi ôm chặt vào lòng, cúi đầu áp cằm vào hõm cổ cô: “Tất cả chuyện này không phải lỗi của em.”
“Đừng tự trách, đừng day dứt, chẳng có gì là không thể vượt qua. Mọi chuyện đã có anh.”
Vòng tay anh siết chặt lấy đôi xương bả vai nhô cao của cô, giọng nói ngày càng khàn đục: “Bọn họ không xứng đáng để em phải đau lòng như thế, không xứng để em rơi nước mắt. Giao hết cho anh.”
“Anh hứa, tất cả những ai từng bắt nạt em, đều sẽ phải trả giá.”
Làn sóng dư luận trên mạng vẫn cuồn cuộn như thác đổ, điện thoại rung lên không ngớt. Trần Trạch Dã dứt khoát tháo hẳn SIM ra, mắt không thấy thì tim cũng bớt đau.
Cuộc trút giận vừa rồi đã tiêu hao gần như toàn bộ sức lực, Kỳ An co người trong chăn khẽ nấc, mắt sưng đỏ nghiêm trọng.
Trần Trạch Dã ngồi bên nhẹ nhàng vỗ về mãi, cuối cùng cô cũng thiếp đi.
Nhưng giấc ngủ chẳng yên ổn. Cô cứ cách vài chục phút lại choàng tỉnh, trong mắt đầy hoảng loạn và sợ hãi, như thể ngay cả trong mơ, những lời mắng chửi cũng không chịu buông tha.
Trần Trạch Dã đã liên hệ rất nhiều người, cố gắng đè sóng dư luận, nhưng báo chí vô lương tâm chẳng hề quan tâm đến sự thật. Thứ họ muốn chỉ là tin giật gân để câu view.
Thậm chí, đã có người gửi kiến nghị đến nhà trường, yêu cầu đuổi học một học sinh ác độc như thế.
Trần Trạch Dã nhìn chằm chằm vào những lời ấy, gân xanh trên trán giật mạnh, các đốt ngón tay siết chặt điện thoại, đôi mắt đỏ rực, ánh nhìn không che giấu nổi sự hiểm độc.
Lúc 3 giờ sáng.
Kỳ An bỗng bắt đầu run rẩy, người rúc sâu vào chăn, mơ màng lẩm bẩm rằng lạnh.
Trần Trạch Dã vội áp tay lên trán cô, mới phát hiện thân nhiệt của cô nóng bỏng đến kinh hoàng. Gò má cũng nhanh chóng nhuộm một màu đỏ ửng rõ rệt.
“Bảo bối…”
Anh áp sát bên tai cô, giọng rất khẽ, nhưng run rẩy: “Em sốt rồi.”
“Anh đưa em đến bệnh viện.”
Nhưng Kỳ An kiên quyết không chịu. Lời đồn ác ý đã khiến cô không còn dũng khí để gặp người khác, sợ phải đối mặt với ánh mắt soi mói, càng sợ nghe thấy những lời xì xào sau lưng.
Giờ phút này, cô như một con vật nhỏ mất đi cảm giác an toàn, chỉ muốn trốn trong vỏ bọc mà anh tạo ra.
Trần Trạch Dã kiên nhẫn dỗ dành rất lâu, nhưng Kỳ An sốt đến nỗi không nghe lọt tai chút nào, đôi mắt màu hổ phách vì sốt cao mà mơ hồ ướt nước, hàng lông mày cau chặt khiến cô trông càng thêm tủi thân.
Lát sau, cô dứt khoát trùm chăn kín đầu, dùng tay bịt tai lại, vừa r.ên rỉ vừa khăng khăng: “Em không đi đâu…”
Trần Trạch Dã thật sự hết cách với cô, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp. May mắn là trong nhà vẫn có sẵn thuốc hạ sốt.
Anh xuống lầu lục lọi lấy thuốc, thử nhiệt độ nước cẩn thận, rồi dùng thìa từng muỗng nhỏ đút cho cô.
Thuốc hôm nay đắng hơn mọi khi, Kỳ An lại đang bệnh nên càng nhõng nhẽo. Mới uống được nửa thì cô đã lắc đầu, không chịu mở miệng nữa.
Trần Trạch Dã cảm thấy cả đời kiên nhẫn của mình dường như đã dùng hết cho cô rồi. Hàng mi đen rậm rũ xuống, gương mặt căng thẳng, giọng anh có chút bất lực: “Bảo bối, ngoan nào.”
“Uống thuốc thì mới mau khỏi bệnh chứ.”
Cuối cùng cũng dỗ được cô uống xong, Trần Trạch Dã lập tức nhét cho cô một viên kẹo, để xua đi vị đắng. Sau đó đắp khăn lạnh lên trán cô, rồi lại nhét cô vào trong chăn.
Kỳ An lúc này quá phụ thuộc vào anh, chỉ cần ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, mát lạnh trên người anh mới yên tâm được. Nằm xuống rồi, cô theo bản năng muốn dựa vào anh, nhưng lại bất chợt nhớ đến gì đó, bèn quay sang hướng ngược lại.
Trần Trạch Dã không hiểu, vươn tay kéo cô về ôm vào lòng, khẽ hôn lên khóe mắt cô: “Sao vậy bảo bối?”
Kỳ An ngước lên nhìn anh, giọng khẽ khàng như tiếng muỗi kêu: “Em không muốn lây bệnh cho anh…”
Trần Trạch Dã bật cười, ôm cô chặt hơn, cánh tay vắt ngang eo cô: “Không sao mà. Bạn trai em sức khỏe tốt.”
“Mà dù có bị lây thì cũng chẳng sao, đây gọi là đồng cam cộng khổ.”
Không biết có phải do sốt hay không, mà giấc ngủ này Kỳ An mơ rất nhiều, người không ngừng cựa quậy.
Trần Trạch Dã nắm tay cô rất chặt, lòng bàn tay áp vào nhau rịn mồ hôi, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi trên má, như muốn dùng cách này để nhắc cô rằng: Anh vẫn ở đây.
Khăn lạnh trên trán cô được thay liên tục, Trần Trạch Dã cứ nửa tiếng lại cúi người hôn lên trán để thử nhiệt độ, nhưng thuốc mãi chẳng có tác dụng. Trán cô vẫn nóng hừng hực.
Anh dùng nhiệt kế đo thử — 39,7 độ.
Không thể chần chừ thêm được nữa.
Anh vội vàng xuống giường, tùy tiện khoác tạm chiếc áo, không nỡ đánh thức cô, bèn bế thẳng cô ra khỏi nhà.
Nhưng trời hôm đó cứ như cố ý chống lại họ.
Bão tuyết tràn qua Lê Bắc, giao thông hỗn loạn, không có nổi một chiếc taxi ngoài đường.
Trần Trạch Dã không nghĩ ngợi gì, chỉ kéo áo khoác quấn chặt cô lại để chắn gió, không để cô chịu thêm chút lạnh nào.
Anh cứ thế cõng cô, đi bộ giữa đêm tuyết suốt 20 phút, bóng dáng cao gầy in hằn dưới ánh đèn neon chưa tắt, loạng choạng trong cơn bão tuyết. Khi đến được bệnh viện, tóc mái anh đã bị ướt sũng, làn da vốn đã trắng giờ lại càng nhợt nhạt, toàn thân như phát lạnh tỏa ra từng đợt.
Trong căn phòng bệnh yên tĩnh, dòng truyền nhỏ giọt đều đều.
Trần Trạch Dã ngồi cạnh giường chăm sóc không rời, nhưng anh phát hiện, tâm trạng của Kỳ An còn tệ hơn.
Ngay cả trong mơ, cô cũng không ngừng giãy giụa rơi nước mắt.
Anh đau lòng đến không thể che giấu nổi. Ngón tay nhẹ nhàng lau giọt lệ nơi khóe mắt cô, giọng nói khàn khàn đến đau lòng: “Sao ngay cả lúc ngủ cũng vẫn đang khóc vậy…”
“Em mơ thấy ác mộng à?”
Kỳ An quả thật vừa mơ một giấc rất dài.
Trong mơ, cô đứng giữa một con đường hoang vắng, mũi tràn ngập mùi tanh mặn và ẩm thấp. Cô hoang mang nhìn quanh, nhưng xung quanh chỉ là một màn sương mù dày đặc.
Cô không biết điều gì đang chờ đợi phía trước, nhưng vẫn liều mạng chạy, bởi vì chỉ cần dừng lại một chút, con quái vật đáng sợ phía sau sẽ bắt được cô.
Thế nhưng, cô thật sự kiệt sức rồi.
Không thể gắng gượng thêm nữa.
Mặt đất dưới chân bất ngờ sụp đổ, biển cả cuộn trào nhấn chìm tất cả. Cơ thể cô như mất trọng lượng, rơi vào lạnh lẽo thấu xương.
Cảm giác nghẹt thở kinh hoàng như muốn nuốt trọn lấy cô.
Ngay khoảnh khắc trước khi tử vong, một bàn tay ấm áp nắm lấy cổ tay cô.
Là Trần Trạch Dã đã kéo cô lên.
Nhưng… anh lại vĩnh viễn bị kẹt lại nơi biển sâu ấy.
Kỳ An bật dậy từ giấc mơ, mồ hôi lạnh đẫm lưng, ngón tay siết chặt lấy ga giường.
Mắt mở to đầy hoảng hốt, dần dần khôi phục lại ý thức. Trước mắt là màu trắng lạnh lẽo của bệnh viện, bên tay truyền có ống kim tiêm c*m v**, trong lòng bàn tay là một miếng dán giữ ấm.
Cô chớp mắt đầy mơ hồ, quay đầu liền bắt gặp ánh mắt Trần Trạch Dã. Anh đang ngồi trên ghế bên cạnh, tay dài chân dài co lại rất gò bó, khuỷu tay chống đầu, ánh mắt sâu thẳm lộ ra vẻ mệt mỏi.
Mãi một lúc sau, Kỳ An mới khàn giọng hỏi: “Sao em lại ở bệnh viện vậy?”
Giận dỗi lập tức bùng lên, cô phồng má phụng phịu: “Không phải nói là không đến bệnh viện sao.”
Trần Trạch Dã lại đưa tay sờ trán cô, cuối cùng nhiệt độ cũng giảm rồi, tảng đá đè nặng trong lòng mới được dỡ bỏ: “Bảo bối, em sốt nặng quá rồi. Nếu còn kéo dài thì nguy hiểm lắm.”
Kỳ An biết anh vì lo cho cô nên không tranh cãi nữa.
“Bảo bối có muốn uống nước không?”
“Anh đi mua cho em nhé.”
Cô gật đầu.
Chưa đầy 5 phút, anh đã quay về.
Nhưng ánh mắt Kỳ An nhìn anh lại thay đổi, đầy hoài nghi và tổn thương.
Tưởng cô khó chịu hơn, Trần Trạch Dã hốt hoảng, nhanh chóng bước đến bên giường: “Sao vậy bảo bối? Chỗ nào khó chịu à?”
Cô lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào anh: “Vừa nãy, chúng ta đến bệnh viện bằng gì?”
Trần Trạch Dã không ngờ cô lại hỏi chuyện này, ánh mắt lảng đi trong chốc lát rồi nhanh chóng bình thản đáp: “Taxi mà.”
“Anh nói dối.”
Vì cô đã nghe y tá nói rồi.
Lúc y tá trẻ vào thay thuốc, trông chỉ lớn hơn cô vài tuổi, cô gái mỉm cười nói: “Bạn trai em tốt với em thật đấy.”
Kỳ An ngẩn người: “Sao ạ?”
“Cậu ấy chắc ôm em chạy tới bệnh viện đấy. Người ướt đẫm tuyết, mà em chẳng bị lạnh chút nào.”
“Nhìn bộ dạng cẩn thận của cậu ấy, chắc là rất rất yêu em.”
Không kìm được nữa, cô chụp lấy cổ tay anh, da anh lạnh toát như ngâm trong nước đá.
Trong phòng nhiệt độ đâu có thấp. Vậy mà anh vẫn chưa ấm lại.
Cô gắt gỏng, giọng nghẹn lại: “Anh làm gì vậy chứ.”
“Em đã nói không cần đến bệnh viện rồi mà.”
“Cho dù có đến, thì cũng phải gọi em dậy chứ, sao cái gì cũng giấu rồi tự gánh một mình?”
“Em đáng để anh làm đến mức này à? Anh có thể nghĩ cho bản thân một chút được không?”
Trần Trạch Dã đáp ngay, không chút do dự: “Đáng chứ. Sao lại không đáng.”
Anh cúi người, nhẹ nhàng vén tóc cô sang bên, dịu dàng nói: “An An, anh không thấy điều đó có gì to tát cả.”
“Em là bạn gái anh, là người quan trọng nhất với anh. Đặt em lên hàng đầu, chăm sóc em, đó là điều đương nhiên.”
Nhưng bỗng nhiên, Kỳ An lại nhớ đến giấc mơ kia.
Cảm giác như tuyết sụp trắng xóa, nước mắt rơi lã chã, chảy từ má xuống tận xương quai xanh. “Trần Trạch Dã…”
Giọng cô nức nở: “Anh có thấy yêu em thật mệt mỏi không?”
Trần Trạch Dã nhíu mày: “Sao em lại hỏi thế?”
Mắt cô đỏ hoe: “Vì em lúc nào cũng gây phiền phức cho anh.”
Anh lại cúi đầu hôn lên khóe mắt cô, vẫn kiên nhẫn, vẫn như đang dỗ dành: “An An, đừng nghĩ như vậy.”
“Anh chưa từng thấy em phiền. Chỉ cần là vì em, anh đều cam tâm tình nguyện.”
“Yêu em là điều may mắn nhất đời anh.”
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Kỳ An ôm chăn, hồi lâu mới do dự gọi tên anh: “Trần Trạch Dã…”
“Hay là… chúng ta…”
Hàng mi run rẩy, cổ họng nghẹn ứ, ba chữ tiếp theo cô không thể nói ra.
Vì cô không nỡ.
Cô thích anh đến vậy, sao có thể rời xa được?
Nhưng trong khoảnh khắc ấy, Trần Trạch Dã đã hiểu.
Ánh mắt anh trở nên mãnh liệt, tay giữ lấy cằm cô, cúi xuống hôn mạnh.
Nụ hôn này không dịu dàng như mọi khi. Nó mang theo hoảng loạn, bất an, thiếu đi sự mềm mại mà thay vào đó là khát khao chiếm hữu mãnh liệt.
Anh hôn sâu, như muốn đem tất cả hơi thở hòa vào người cô, bàn tay phía sau giữ chặt gáy, đầu lưỡi cuồng nhiệt càn quét.
“An An.”
Giọng anh khản đặc, nóng bỏng như thiêu đốt.
Hàng mi dày rũ xuống tạo thành một bóng mờ mỏng manh, bao nhiêu cảm xúc bị kìm nén đều vỡ òa: “Có những lời, em không được nói bừa.”
Trần Trạch Dã nâng mặt cô lên, trán kề trán, hơi thở giao nhau: “Em muốn làm gì anh cũng được.”
“Nhưng đừng ngừng yêu anh.”
“Đừng rời xa anh.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.