Nước mắt nóng hổi rơi liên tục lên mu bàn tay anh, như dung nham sau khi núi lửa phun trào, lại giống một lưỡi dao thô ráp, xé toạc xương thịt đẫm máu.
Đây là lần đầu tiên Kỳ An khóc dữ dội đến thế trước mặt anh. Hàng mi dài ướt đẫm, cô cắn chặt môi để lại vết răng thật sâu. Cô khóc đến không còn oxy, đôi vai gầy run lên không ngừng, như một con búp bê rách nát.
Tiếng nức nở pha lẫn giọng mũi, lưng cô cứng đờ, gương mặt vùi sâu xuống: “Bọn họ rốt cuộc muốn em phải làm sao nữa đây?”
Cô từng nghĩ việc chuyển đến Lê Bắc sẽ là một khởi đầu mới, những bóng tối không thể nhớ lại kia cũng sẽ kết thúc từ đây. Nhưng không ngờ mọi thứ vẫn phát triển thành tình cảnh hiện tại.
Trần Trạch Dã cảm giác tim mình bị bóp chặt, như có ai đó đang từng chút một nghiền nát nó, đau đến mức anh không còn biết phải thở thế nào.
“An An…”
Ngực anh phập phồng dữ dội, hơi thở rối loạn và gấp gáp, rất hiếm khi thấy anh trong trạng thái mất kiểm soát đến thế.
Anh nâng mặt cô bằng hai tay, ngón tay lau đi hết những vệt nước mắt hỗn độn, siết chặt eo cô rồi ôm chặt vào lòng, cúi đầu áp cằm vào hõm cổ cô: “Tất cả chuyện này không phải lỗi của em.”
“Đừng tự trách, đừng day dứt, chẳng có gì là không thể vượt qua. Mọi chuyện đã có anh.”
Vòng tay anh siết chặt lấy đôi xương bả vai nhô cao của cô, giọng nói ngày càng khàn đục: “Bọn họ không xứng đáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804333/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.