Tờ lịch cũ nát bị vứt trên nền đất, tháng Ba đã trôi qua hơn một nửa.
Tiếng radio phát ra âm thanh rè rè nhiễu sóng, nữ phát thanh viên đang đưa tin dự báo thời tiết: một đợt không khí lạnh mới lại bao trùm Lê Bắc, kèm theo mưa tuyết và mưa đá mạnh.
Mùa xuân năm nay có lẽ sẽ không đến nữa.
Trong căn hầm bỏ hoang tồi tàn, hơi ẩm tràn lan khắp nơi, tường đá ẩm mốc là nơi ruồi muỗi tụ tập bay loạn, những hạt bụi dày đặc cuộn tròn trong không khí.
Ở một góc phòng, cô gái với gương mặt trắng bệch như tờ giấy, đầu tựa nghiêng lên bức tường lạnh lẽo, tóc ướt sũng rối bời, chiếc áo phao trắng trên người loang lổ những vết bẩn nhơ nhuốc.
Ánh sáng yếu ớt len qua khe hẹp của cửa sổ nửa kín, rơi vào giữa cặp chân mày đang nhíu lại của cô, nhưng không hề mang theo chút hơi ấm nào.
Trước mắt là một mảng tối đen không thấy điểm cuối, bóng đen ấy như con quái vật biết ăn thịt người, từng chút từng chút xâm lấn, rồi hoàn toàn nuốt chửng lấy cô.
Ầm —
Tàn tích sụp đổ từ xa, bụi mù bốc lên mịt mờ.
Kỳ An giật mình mở mắt, phát hiện tay chân đều bị trói chặt, một con sâu bò qua mặt cô một cách tự nhiên, sợi dây thừng thô ráp siết chặt lấy làn da mỏng manh, để lại vết hằn đỏ ửng đến thê thảm.
Cái lạnh thấm dần qua từng lỗ chân lông, cơn đau cũng lan nhanh, hơi thở ngày càng nặng nề, cổ họng tràn ngập mùi tanh khó chịu.
Nỗi sợ trước hoàn cảnh xa lạ buộc Kỳ An phải nắm chặt tay áo, các khớp tay trắng bệch vì dùng lực quá mạnh, cô cắn chặt môi, cố gắng không run rẩy, ép bản thân phải giữ bình tĩnh, nén toàn bộ cảm xúc vào đôi mắt màu hổ phách.
Ý thức dần trở nên rõ ràng, rất hiển nhiên, cô đã bị bắt cóc.
Tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng cô vẫn cố gắng tự trấn an phải tỉnh táo. Ngực phập phồng theo từng nhịp hô hấp gấp gáp.
Cô nín thở quan sát xung quanh, một nơi hoàn toàn xa lạ, dưới chân là rác rưởi chất đống, tờ giấy quảng cáo bị ướt đến nhòe mực.
Trong đầu Kỳ An cố gắng suy đoán thân phận và mục đích của kẻ bắt cóc, nhưng tất cả manh mối như rối tung thành một mớ, không thể nào gỡ ra nổi.
Cánh cửa rỉ sét bị đá bật ra, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn, do ngược sáng nên không nhìn rõ mặt, theo bản năng, Kỳ An co người lại.
“Yo.” Một tiếng cười cợt vang lên, ánh mắt người kia quét đến, “Tỉnh rồi à?”
Hắn tặc lưỡi một tiếng, giọng nói xen lẫn chút thất vọng:
“Cứ tưởng tí thuốc đó là đủ tiễn mày xuống địa ngục rồi cơ.”
“Nhưng mà cũng đúng thôi.” Kẻ đó nhếch miệng cười tàn nhẫn: “Chết nhẹ nhàng thế thì đúng là tiện cho cái mạng tiện của mày quá rồi.”
Tiếng bước chân nặng nề làm bụi bay tán loạn, ánh sáng và bóng tối đan xen, gương mặt của hắn cũng dần lộ rõ theo từng cử động.
Một cái tên chợt lóe lên trong đầu cô, cùng với một ký ức tồi tệ tràn về, đồng tử Kỳ An mở to, mày nhíu chặt: “Lục Duệ Thành?! Sao lại là anh?!”
“Quả nhiên học bá trí nhớ tốt thật đấy.” Gã thanh niên được gọi là Lục Duệ Thành móc từ túi ra một điếu thuốc, nửa ngồi xổm trước mặt cô: “Không ngờ lâu thế rồi mà vẫn chưa quên tao nhỉ.”
Thuốc mê vẫn chưa tan hết, hơi thở Kỳ An gấp gáp: “Anh muốn làm gì?”
Lục Duệ Thành cười khẩy một tiếng: “Không phải là ôn lại chuyện cũ với bạn học cũ sao?”
Kỳ An lạnh mặt, ánh mắt đầy ghét bỏ: “Tôi nghĩ tôi với anh chẳng quen thân gì cả.”
“Thế à?”
Hơi thuốc phả thẳng vào mặt khiến cô buồn nôn theo phản xạ, Kỳ An nhíu mày nghiêng đầu né đi, nhưng cằm đã bị hắn bóp mạnh, bàn tay thô bạo khóa chặt.
“Tránh cái gì?” Lục Duệ Thành bóp mạnh hơn, da thịt lập tức in vết đỏ, đau rát như bị thiêu đốt: “Mày coi thường tao à?”
“Lục Duệ Thành.”
Kỳ An nghiến răng, từng chữ ép ra qua kẽ răng: “Rốt cuộc tại sao anh lại bắt cóc tôi? Tôi với anh vốn không thù không oán…”
“Không thù không oán?” Bốn chữ đó như chạm vào công tắc thù hận trong đầu hắn, Lục Duệ Thành túm tóc cô, đập mạnh đầu cô vào tường, máu đỏ sẫm loang trên vách trắng, hắn phun ra một ngụm nước bọt, giọng giận dữ: “Mẹ tao bị tụi mày ép chết! Mày còn dám nói không thù không oán?!”
Mồ hôi lạnh rịn ra bên vết thương, đau đến mức Kỳ An không nói nổi thành câu: “Mẹ anh… tôi không biết…”
“Không biết?” Bàn tay Lục Duệ Thành lập tức siết lấy cổ cô, đôi mắt đỏ ngầu vặn vẹo: “Vậy Tiền Thư Vinh, mày chắc chắn phải nhận ra chứ?”
Bên tai Kỳ An ù một tiếng, đầu óc trống rỗng vài giây, những suy nghĩ không hay như bom nổ tung, nước đổ khó thu.
“Nếu không phải là vì con tiện nhân đó đi quyến rũ Lục Bác Dung, lại còn không biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt mẹ tao khiêu khích, thì mẹ tao sao có thể kích động đến mức phát bệnh, rồi cuối cùng cấp cứu vô hiệu mà chết à?”
“Mày còn dám nói tất cả chuyện này không liên quan đến bọn mày à?”
Lục Bác Dung chính là cha ruột của Lục Duệ Thành, cũng là người mà cả trường cấp ba thực nghiệm Lâm Châu đều biết đến – ngài Lục tổng từng quyên góp hai tòa nhà cho trường.
Nhưng ân oán giữa Kỳ An và Lục Duệ Thành còn không chỉ dừng lại ở đó.
Năm đầu cấp ba, mới vào học được hai tháng, Kỳ An vì xinh đẹp và học giỏi, nhanh chóng trở thành đề tài bàn tán trong khối, người theo đuổi cũng ngày một nhiều — trong số đó có cả Lục Duệ Thành.
Hồi đó, Lục Duệ Thành theo đuổi cô một cách khoa trương và ầm ĩ, dùng những chiêu trò rẻ tiền nhất: vung tiền, tặng quà hàng hiệu liên tục, suốt ngày cho người mang vào lớp học của Kỳ An.
Nhưng Kỳ An từ chối rất dứt khoát. Từ đầu đến cuối, chưa từng có chút nào dao động.
Con trai nhà giàu từ nhỏ đã được nuông chiều, quen với việc được người khác nâng niu và tâng bốc, cho rằng có tiền là có thể muốn gì được nấy, nào ngờ lại bị Kỳ An dội gáo nước lạnh thẳng mặt.
Bị từ chối hết lần này đến lần khác, Lục Duệ Thành bắt đầu nổi giận và xấu hổ, liền xúi giục đám bạn bên cạnh dùng mọi cách để trừng phạt cô, sỉ nhục cô.
Thời gian đó, ngoài việc bị Khổng Thi Thi chèn ép, Kỳ An còn phải chịu đựng đủ kiểu trò bắt nạt từ nhóm người của Lục Duệ Thành.
Chính vì vậy, khi gặp lại hắn, Kỳ An mới có phản ứng sợ hãi tột độ như thế.
Trong huyết quản như có hơi lạnh cuộn trào, Kỳ An chợt nhớ đến ngày giỗ ba năm đó, cô trở về nhà cũ ở Lâm Châu, rồi từ hàng xóm nghe được những lời đồn thổi:
“Chắc chắn rồi, mấy người không nghe à? Gần đây nó cặp với một ông sếp lớn, họ gì đó…”
“À đúng rồi, họ Lục đấy. Hình như bối cảnh rất ghê gớm. Con trai tôi nói ông ta còn từng quyên tặng hai tòa nhà cho trường cấp ba thực nghiệm nữa kia.”
Khi đó cô không phải không từng nghi ngờ, nhưng rồi tự trấn an rằng tất cả chỉ là trùng hợp, rằng ông trời sẽ không tàn nhẫn đến mức cứ hết lần này tới lần khác dồn ép cô.
Giờ nhìn lại, tất cả đều là do cô quá ngây thơ.
Thì ra, bánh răng số phận đã bắt đầu xoay chuyển ngay từ khoảnh khắc đó.
Và không còn đường lui nữa.
“Lúc trước tao theo đuổi mày bao lâu, bỏ bao nhiêu công sức vào mày, mày lại không biết tốt xấu, sống chết cũng không chịu gật đầu, cả ngày bày ra cái bộ mặt thanh cao.” Lục Duệ Thành vỗ vỗ má cô, ánh mắt nheo lại, giọng cợt nhả: “Giờ nghĩ lại, chắc cũng chỉ là giả vờ thôi nhỉ? Hay là bản chất mày giống hệt con mẹ tiện nhân của mày, đều hèn hạ như nhau?”
Hắn nhìn cô từ trên cao xuống, giọng điệu giễu cợt, ánh mắt độc địa: “Chả trách thằng bạn trai mày lại si mê mày như thế, chắc là cũng bị mày quyến rũ bằng mấy cái trò này chứ gì.”
Đầu Kỳ An chợt như bị ngắt mạch trong một giây, tim rơi mạnh xuống đáy vực, kéo theo cơn đau nhức nhối đến khó chịu.
Hắn làm sao…
Hắn làm sao lại biết đến sự tồn tại của Trần Trạch Dã?
Lục Duệ Thành lúc này như một con quái vật mất hết lý trí, lôi kéo Kỳ An đi về phía khác: “Mày có biết tao đã cho người đi tìm mày suốt nửa tháng rồi không? Tất cả đều bị thằng bạn trai mày chắn lại!”
“Thằng đó cũng gan lắm, mình đầy thương tích mà còn dám hung hăng với người của tao! Anh em tao có đứa đến giờ còn nằm viện đấy!”
“Cũng may mấy hôm nay nó không có mặt, nếu không tao cũng không tìm được cơ hội để xử mày!”
Mắt Kỳ An chợt đỏ bừng.
Thì ra những vết thương lạ lùng trên người Trần Trạch Dã là vì chuyện này.
Thì ra, những lời dặn dò liên tục của anh, việc anh cứ lo lắng cô ra ngoài một mình, tất cả là vì sợ khi anh không ở bên cạnh, cô sẽ gặp phải chuyện không thể lường trước được.
Thì ra, tất cả mọi thứ, đều là anh âm thầm bảo vệ cô từ phía sau.
Giống như có một con dao vô hình đang lóc từng mảnh da thịt, đau đến không thở nổi, nước mắt từng giọt to như hạt đậu không thể kiểm soát mà rơi xuống, rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Lục Duệ Thành lại cười một cách méo mó: “Sao thế? Đau lòng rồi à?”
“Nhưng mày sắp còn bẩn hơn cả nước cống nữa đấy, mày nói xem, nếu hắn biết, liệu có thấy mày ghê tởm rồi đá mày đi luôn không?”
Hơi rượu và mùi thuốc lá nồng nặc đè nén xuống, Lục Duệ Thành ném cô xuống đất, cúi người áp sát, thô bạo xé toạc chiếc áo khoác trắng trên người cô, ném sang một bên.
Kỳ An lập tức nhận ra hắn định làm gì, vùng vẫy phản kháng, hàm răng không ngừng va vào nhau run rẩy: “Lục Duệ Thành, anh điên rồi! Anh có biết làm như vậy là phạm pháp không?!”
“Phạm pháp?” Lục Duệ Thành hơi khựng lại, ánh mắt nhuốm màu máu thù hận: “Mày nghĩ giờ tao còn quan tâm mấy thứ đó à?”
“Một mạng đổi một mạng, nếu tao không thể làm gì con mẹ mày thì mày sẽ phải trả nợ thay bà ta!”
Hắn nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, mái tóc dài bù xù rối tung, người dính đầy bùn đất và vết bẩn, nhưng làn da vẫn trắng trẻo, đôi mắt trong veo sạch sẽ.
Chiếc áo ngủ mặc bên trong hơi rộng, phần cổ lơi lỏng, đường cong ẩn hiện càng dễ khiến người ta nghĩ ngợi.
Kỳ An liều mạng lùi về phía sau, giọng khàn khàn, thậm chí không thể nói rõ ràng từng câu: “Lục Duệ Thành, cút đi!”
“Đừng có chạm vào tôi!”
“Yên tâm.” Lục Duệ Thành cười u ám, trông như xác chết thối rữa, tay kéo phần vạt áo của cô lên: “Tao sẽ cố gắng nhẹ nhàng với mày một chút.”
Kỳ An liên tục hét lên, liên tục phản kháng, trong ánh mắt loáng thoáng thấy một mảnh thủy tinh vỡ rơi trên đất.
Mảnh kính ấy đã bị bụi bám đầy, không còn trong suốt như xưa, nhưng vẫn đủ sắc bén.
Khoảnh khắc đó, cô chợt nhớ lại rất nhiều chuyện.
Cô nhớ những ngày bị bắt nạt ở trường cấp ba, rất nhiều lần tuyệt vọng chẳng khác gì bây giờ. Khi ấy, cô từng nghĩ mình cả đời này chỉ có thể sống dưới đáy xã hội.
Nhưng rồi cô gặp được Trần Trạch Dã.
Như một luồng ánh sáng rọi vào thế giới tăm tối của cô.
Anh luôn lặng lẽ đứng phía sau, như một chiếc bóng trầm mặc, dùng vòng tay ấm áp, sạch sẽ ấy che chắn mọi tổn thương cho cô.
Anh đã vì cô làm nhiều như vậy.
Vậy thì lần này chẳng phải cô cũng nên mạnh mẽ một lần hay sao?
Không biết lấy sức lực từ đâu, cô mặc kệ nỗi đau nhức trong cơ thể, cố hết sức vùng ra khỏi sợi dây thừng trói tay, phựt một tiếng đứt lìa.
Cát bụi bay mù mịt, cô nhanh chóng nhặt lấy mảnh kính đó, đôi mắt đỏ bừng, toàn thân run rẩy không ngừng, nhưng vẫn dốc hết toàn lực đâm thẳng vào cổ tay Lục Duệ Thành.
Khi máu nóng hổi rơi lên mu bàn tay, nóng như dung nham, bỏng rát cả da thịt Kỳ An chỉ cảm thấy thế giới như bị bấm nút dừng lại.
Cơn đau truyền đến với chút độ trễ, Lục Duệ Thành rất nhanh nhận ra chuyện gì đã xảy ra, từ bàng hoàng đến nổi cơn điên cuồng: “Mẹ kiếp, mày muốn chết đúng không?!”
“Được lắm, hôm nay tao cho mày toại nguyện.”
“Tiện thể xuống địa ngục làm bạn với mẹ tao luôn nhé!”
Hắn thò tay vào túi, rút ra một con dao găm vẫn luôn mang theo bên người.
Lưỡi dao lóe lên ánh sáng lạnh, vô cùng chói mắt trong không gian mờ tối.
Có lẽ vì cảm xúc kích động quá mức, cũng có thể vì vết thương đau nhức, tay hắn run lên, con dao loảng xoảng rơi xuống đất.
Trong mấy giây ngắn ngủi ấy, Kỳ An lẽ ra có thể né được, nhưng cô thật sự đã kiệt sức rồi.
Lúc nãy cô đã dốc sạch toàn bộ sức lực. Cơ thể như bị đóng băng, đứng chết trân tại chỗ, giống như một cảnh trong phim đen trắng cũ, chỉ có thể trơ mắt nhìn lưỡi dao lạnh lẽo ấy c*m v** bụng mình.
Bên ngoài gió tuyết vẫn chưa ngừng.
Trên bầu trời xuất hiện ánh đỏ cam kỳ dị, như thể bị vấy máu.
Lục Duệ Thành mang theo vết thương bỏ trốn mất dạng.
Trong căn hầm tối tăm trống rỗng, Kỳ An co mình nằm giữa vũng máu, dần cảm nhận cơ thể lạnh ngắt, mạch đập yếu dần.
Quần áo trên người đã thấm đẫm máu đỏ, cô cảm thấy như mình đang chìm trong biển sâu tĩnh lặng, nước mặn tanh tràn vào mũi, vào miệng, mọi cảm giác lần lượt biến mất, chỉ còn trước mắt như đèn kéo quân chớp tắt, lướt qua biết bao hồi ức.
Cô nhớ đến tấm huy chương 3000m mà Trần Trạch Dã giành được vì cô.
Cô nhớ đến lời tỏ tình chính thức và lãng mạn vào đêm Giáng Sinh.
Cô nhớ trận pháo hoa anh tặng cô nhân ngày sinh nhật, anh nói từ nay về sau, từng ngày từng năm, anh sẽ luôn bên cạnh cô.
Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, cô đã nhận được quá nhiều tình yêu. Vậy nên Thượng Đế mới trừng phạt cô vì tham lam, dạy cô phải học cách biết đủ là đủ.
Nhưng mà cô thật sự rất thích anh.
Cô rất muốn tiếp tục ở bên anh, không muốn để câu chuyện kết thúc tại đây.
Cơn đau quá mức khiến hệ thần kinh tê liệt, trong màn đêm vô tận ấy, hình ảnh duy nhất lặp đi lặp lại, vẫn là gương mặt của Trần Trạch Dã.
Trong cơn mê man, cô chợt hiểu ra hóa ra người sắp chết thật sự sẽ thấy ảo giác.
Bằng không, sao cô lại nghe thấy giọng nói quen thuộc gọi tên mình: “An An.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.