Kỳ An chưa bao giờ nghĩ mình là người sợ chết.
Mười mấy năm qua, cô đã trải qua quá nhiều gian khổ. Không ít lần suy sụp đến mức tưởng chừng không thể chịu đựng nổi,
cũng từng nghĩ đến việc dùng cái chết để kết thúc tất cả.
Nhưng từ khi gặp Trần Trạch Dã, cô phát hiện bản thân đã thay đổi.
Cô trở nên tham lam hơn, muốn thời gian bên anh kéo dài thêm một chút nữa, tốt nhất là dài đến tận cùng của cuộc đời.
Muốn cùng anh nắm tay đi hết một đời.
Vì vậy, ngay khoảnh khắc cái chết cận kề, nỗi sợ hãi như cơn lũ ập đến nhấn chìm cô, tận sâu trong nội tâm không ngừng vang lên một giọng nói: “Không thể chết được!”
“Mày phải sống vì Trần Trạch Dã!”
Mi mắt nặng trĩu khẽ nâng lên, Kỳ An nằm bất động nhìn người ngay trước mắt, hàng mi khẽ run lên một cách khó nhận ra.
Đôi môi khô khốc hơi mở ra, cô thấp giọng gọi tên anh: “Trần Trạch Dã…”
“Đây không phải là mơ đúng không…”
“Em vẫn còn sống.”
Yết hầu anh khẽ chuyển động, Trần Trạch Dã nhẹ nhàng xoa má cô, giọng nói khàn đặc chứa đầy kìm nén: “An An…”
“Tất nhiên không phải mơ.”
Hai người cứ thế nhìn nhau lặng lẽ.
Nước mắt Kỳ An như những hạt châu đứt chỉ, từng giọt to lăn dài nơi khóe mắt.
Cô không biết tại sao mình lại khóc. Nếu phải giải thích, có lẽ là vì cảm giác không chân thực sau khi thoát khỏi tử thần, khiến tuyến lệ vốn đã nhạy cảm của cô trở nên mất kiểm soát.
Thời gian trôi đi cùng từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804340/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.