🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Kỳ An chưa bao giờ nghĩ mình là người sợ chết.

Mười mấy năm qua, cô đã trải qua quá nhiều gian khổ. Không ít lần suy sụp đến mức tưởng chừng không thể chịu đựng nổi,
cũng từng nghĩ đến việc dùng cái chết để kết thúc tất cả.

Nhưng từ khi gặp Trần Trạch Dã, cô phát hiện bản thân đã thay đổi.

Cô trở nên tham lam hơn, muốn thời gian bên anh kéo dài thêm một chút nữa, tốt nhất là dài đến tận cùng của cuộc đời.

Muốn cùng anh nắm tay đi hết một đời.

Vì vậy, ngay khoảnh khắc cái chết cận kề, nỗi sợ hãi như cơn lũ ập đến nhấn chìm cô, tận sâu trong nội tâm không ngừng vang lên một giọng nói: “Không thể chết được!”

“Mày phải sống vì Trần Trạch Dã!”

Mi mắt nặng trĩu khẽ nâng lên, Kỳ An nằm bất động nhìn người ngay trước mắt, hàng mi khẽ run lên một cách khó nhận ra.

Đôi môi khô khốc hơi mở ra, cô thấp giọng gọi tên anh: “Trần Trạch Dã…”

“Đây không phải là mơ đúng không…”

“Em vẫn còn sống.”

Yết hầu anh khẽ chuyển động, Trần Trạch Dã nhẹ nhàng xoa má cô, giọng nói khàn đặc chứa đầy kìm nén: “An An…”

“Tất nhiên không phải mơ.”

Hai người cứ thế nhìn nhau lặng lẽ.

Nước mắt Kỳ An như những hạt châu đứt chỉ, từng giọt to lăn dài nơi khóe mắt.

Cô không biết tại sao mình lại khóc. Nếu phải giải thích, có lẽ là vì cảm giác không chân thực sau khi thoát khỏi tử thần, khiến tuyến lệ vốn đã nhạy cảm của cô trở nên mất kiểm soát.

Thời gian trôi đi cùng từng giọt truyền dịch, tim Trần Trạch Dã liên tục bị đập tan rồi chắp vá.

Anh muốn ôm lấy cô thật chặt, nhưng lại sợ làm đau vết thương của cô, nên chỉ có thể vươn tay, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi hàng lệ bên mắt cô: “Đừng khóc mà, bảo bối…”

“Bác sĩ nói em không sao nữa rồi, nghỉ ngơi một thời gian là có thể xuất viện về nhà.”

Kỳ An mím môi khẽ gật đầu, lông mi khẽ chớp vài cái.

Mặc dù ánh sáng trong phòng bệnh rất mờ, nhưng cô vẫn nhìn thấy vết nước mắt trên má anh.

Phản ứng đầu tiên là không thể tin nổi. Kỳ An ngẩn người một lúc mới khẽ gọi: “A Trạch…”

“Anh vừa khóc đúng không?”

“Không có đâu.” Anh nói vậy, nhưng cảm xúc lúc này như con đê bị vỡ, dù gân xanh bên thái dương hay hàm răng đang cắn chặt cũng không thể kìm nén được nỗi đau trong lòng.

Lông mi đen dài đã ướt đẫm, nước mắt nóng hổi trào ra từ hốc mắt.

Một giọt… hai giọt…

Trên ga giường trắng xuất hiện từng vệt nước, lưng anh căng cứng như sợi dây sắp đứt, cúi đầu xuống, Trần Trạch Dã không muốn để cô thấy dáng vẻ thảm hại của mình, quay mặt đi, vùi đầu vào lòng bàn tay, dòng nước ấm tràn qua kẽ ngón.

Đây là lần đầu tiên Kỳ An thấy anh khóc trước mặt mình.

Cổ họng cô nghẹn ứ, không nói nên lời. Cô cũng bắt đầu nức nở.

Cánh tay gầy yếu cố gắng nâng lên, ngón tay lạnh lẽo khẽ chạm lên má anh: “A Trạch…”

“Sao anh lại khóc chứ…”

Cô cắn môi thật chặt, cố nén cảm xúc đang chực trào ra: “Em chẳng phải vẫn ổn sao?”

Trần Trạch Dã lắc đầu, đôi mắt đỏ rực, mày nhíu chặt lại, anh nghẹn ngào lặp đi lặp lại: “An An, xin lỗi…”

“Anh nên ở lại Lê Bắc với em…”

“Lẽ ra nên trở về sớm hơn…”

“Tất cả là lỗi của anh đã không bảo vệ được em.”

“Là Trần Trạch Dã anh quá tệ.”

Kỳ An không chịu nổi khi nghe anh tự trách mình như thế. Tất cả những cảm xúc hỗn loạn dồn nén, trong khoảnh khắc ấy bùng nổ.

Cô liều mạng lắc đầu phản đối: “Không phải!”

“Không phải như vậy!”

“Là em không nghe lời anh, nửa đêm còn một mình ra ngoài.”

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn, giọng cô khàn đặc, âm cuối run rẩy không kiềm được: “A Trạch, anh đừng luôn tự trách mình như vậy có được không…”

“Anh biết không… anh thật sự rất tuyệt…”

“Anh luôn lặng lẽ ở phía sau bảo vệ em, em biết hết, tất cả em đều biết…”

Cô đưa tay lên, chạm vào vết sẹo nơi xương mày của anh. Dù đã lành, nhưng vết sẹo ấy đã in hằn vào tim cô.

“Những vết thương trên người anh đều vì em… vậy mà em còn giận dỗi anh vì chuyện đó.”

Hôm đó, khi cô dùng mảnh kính đâm vào tay Lục Duệ Thành,
không chỉ vì hắn xâm phạm cô, mà còn vì cô nhớ đến những vết thương trên người Trần Trạch Dã.

Cô muốn đòi lại tất cả những nỗi đau ấy thay anh.

“A Trạch, đừng như vậy mà… được không…”

“Anh đau lòng… em cũng sẽ rất buồn…”

Chỉ mấy câu nói ấy, đã đủ khiến Trần Trạch Dã hoàn toàn sụp đổ.

Anh nuốt hết nước mắt còn sót lại, khom người xuống, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Kỳ An tựa má mềm mại vào bả vai anh, vô thức dụi nhẹ vài cái, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng: “Giữa chúng ta chưa bao giờ cần nói lời xin lỗi.”

“Anh đã làm rất tốt rồi.”

Trần Trạch Dã gật đầu thật mạnh, khàn giọng đáp một tiếng “Ừm”.

Họ giống như hai hòn đảo cô đơn, tựa vào nhau sưởi ấm, chia sẻ với nhau những nỗi đau và sự yếu đuối chỉ riêng cả hai mới hiểu.

Y tá lại vào thay thuốc cho Kỳ An một lần nữa. Nghe nói cô đã tỉnh lại, Gia Gia lập tức chạy đến thăm.

“An An!” Gia Gia nhào đến bên giường, đôi mắt sưng húp chẳng ra hình dạng gì “Em làm chị sợ muốn chết luôn đấy.”

“Còn đau không? Có chịu được không vậy?”

Kỳ An nở một nụ cười mỉm: “Đừng lo, em không sao.”

“Không sao sao được chứ!” Gia Gia đỏ hoe mắt.

Cô nhớ đến mỗi khi mình bị đứt tay, dù chỉ là vết thương nhỏ thôi cũng đau đến chết đi sống lại. Cô thật sự không thể tưởng tượng được cảm giác một con dao lạnh lẽo đâm xuyên da thịt sẽ đau đớn đến mức nào.

Nghĩ đến việc cơ thể Kỳ An vẫn còn yếu, Gia Gia không ở lại lâu. Nói chuyện với cô một lúc rồi cùng Bồ Hưng rời đi.

Màn đêm dần buông xuống, trong phòng bệnh chỉ còn hai người họ.

Giống như lời bác sĩ nói, tình trạng của Kỳ An vẫn rất bất ổn. Vừa rồi nói chuyện hơi nhiều, tiêu hao phần lớn thể lực, chưa truyền xong nửa chai dịch, cô đã mơ màng thiếp đi.

Đến khoảng tám chín giờ tối, thuốc tê bắt đầu hết tác dụng,
vết thương bắt đầu đau nhức dữ dội.

Cảnh tượng bị đâm lặp đi lặp lại trong giấc mơ, con dao sắc bén không ngừng cứa vào da thịt cô, khiến cô giãy giụa kịch liệt, liên tục tỉnh giấc giữa chừng, toát mồ hôi lạnh, miệng r.ên rỉ đầy đau đớn như con thú nhỏ bị thương.

Cô như mảnh gỗ mục trôi dạt giữa đại dương, mà Trần Trạch Dã chính là bến cảng duy nhất có thể neo lại.

Trần Trạch Dã nắm chặt tay cô, ngồi bên giường không rời.
Nghe thấy cô gọi tên mình trong mơ, anh lập tức cúi xuống, hôn lên trán cô, thì thầm dỗ dành: “An An, anh ở đây.”

“Anh luôn ở bên em.”

Kỳ An ngủ không yên, đau đớn khiến cô gần như tỉnh cả người. Vừa cảm nhận được hơi thở của anh, cô không màng đến tay còn đang truyền dịch, kéo dây truyền, muốn lao vào vòng tay anh.

Chỗ kim tiêm suýt nữa trào máu. Trần Trạch Dã vội ấn chặt tay cô lại, dỗ dành không ngớt: “An An, ngoan nào.”

“Đừng cử động lung tung, được không?”

Nhưng Kỳ An chẳng thèm để ý, giống hệt một đứa trẻ bướng bỉnh, ủy khuất nói: “Em muốn anh ôm.”

Trần Trạch Dã chẳng biết làm sao, cố gắng tránh phần bị thương của cô, vòng tay luồn qua cổ, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.

Nhịp thở dần ổn định lại. Cô nằm trong vòng tay anh, cảm nhận mùi hương quen thuộc thuộc về anh, bỗng thấy mọi cơn đau cũng không còn đáng sợ nữa.

Quãng thời gian đó, Kỳ An liên tục mê man, viêm nhiễm vết thương khiến cô sốt cao không dứt.

Trần Trạch Dã ngày đêm túc trực bên cạnh, việc gì cũng đích thân làm, không dám sơ suất chút nào.

Liên tục vài ngày không chợp mắt, gương mặt anh tiều tụy thấy rõ, quầng mắt thâm tím, cả người như sắp gục xuống.

Cô y tá hay vào thay thuốc, tuổi tác ngang với họ, sau khi quen mặt thì cười trêu: “Cậu trông còn tệ hơn cả bệnh nhân nữa đó.”

Đến ngày thứ ba, Kỳ An cuối cùng hạ sốt, vết thương cũng bớt đau, sức khỏe bắt đầu chuyển biến tốt.

Cuộc sống trong viện vô cùng nhàm chán, cô chưa thể cử động nhiều, phần lớn thời gian chỉ có thể nằm im trên giường.

Phòng bệnh ngày nào cũng có hoa tươi được gửi đến. Trần Trạch Dã nghĩ đủ mọi cách dỗ cô vui: Tìm hàng loạt truyện cổ tích trên mạng đọc cho cô nghe, mang cả đống thú bông ở nhà đến làm bạn với cô.

Anh còn vẽ rất nhiều tranh chân dung của Kỳ An.

Lúc cô ngủ say với nét mặt dịu dàng, lúc cô vui cười đôi mắt cong cong, thậm chí cả khi cô phồng má giận dỗi.

Chính khi ấy, Kỳ An mới biết Trần Trạch Dã vẽ rất giỏi. Chỉ vài nét bút đơn giản, anh đã có thể phác họa rõ nét thần thái của cô.

“Mẹ anh học mỹ thuật thời đại học.” Trần Trạch Dã ôm cô trong lòng, cằm khẽ dụi lên mái tóc mềm của cô, tay cầm bức vẽ cô đang ăn nho, nhẹ giọng kể.

Nhắc đến mẹ, anh vẫn không giấu được vẻ dịu dàng sâu trong ánh mắt: “Sau khi cưới, Trần Thiệu Thương không cho bà ấy ra ngoài, cũng không cho giao lưu bạn bè. Vậy nên điều duy nhất bà ấy thích là ở nhà dạy anh vẽ.”

“Chỉ là lúc đó anh nghịch quá, chẳng bao giờ chịu ngoan ngoãn, cứ phá bà ấy suốt ngày, làm đổ màu vẽ tung tóe khắp nơi.”

Kỳ An tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, không nhịn được cười khúc khích.

Nhưng đồng thời, lòng cô lại thấy chua xót thay anh.

Nếu Thẩm Sơ Nghi còn sống, có lẽ anh cũng sẽ có một tuổi thơ đầy ắp hạnh phúc.

“A Trạch.” Kỳ An xoay người, tay vòng qua cổ anh, giọng nhẹ như lông vũ: “Đừng buồn nữa mà…”

“Mẹ anh chắc chắn cũng mong anh sẽ sống thật tốt.”

Cô dừng lại một chút, ngón tay nhẹ nhàng v**t v* phần tóc ngắn sau gáy anh: “Sau này em cũng sẽ luôn bên cạnh anh mà.”

Trần Trạch Dã ngẩn người một lúc mới phản ứng lại được ý của cô. Cô gái nhỏ này, mỗi khi dịu dàng lại khiến lòng người mềm nhũn. Anh xoa đầu cô, rồi nhẹ nhàng hôn lên má cô một cái.

“Ừ.” Trần Trạch Dã nhìn nghiêng gương mặt cô, nơi khóe mắt có nốt ruồi nhỏ rũ xuống, ánh mắt dịu dàng, “Chỉ cần có An An ở đây, anh sẽ không buồn nữa.”

Chiều thứ Tư hôm đó, thời tiết ở Lê Bắc cuối cùng cũng có chút ấm lên.

Kỳ An bị giam trong phòng bệnh hơn một tuần, cảm thấy mình chẳng khác gì cây nấm bé xíu mọc trong góc tường, ẩm ướt đến mức sắp mốc meo. Trần Trạch Dã hỏi bác sĩ, xác nhận cô có thể đi lại nhẹ nhàng, liền dắt tay cô xuống vườn hoa nhỏ dưới lầu đi dạo.

Tuyết hai bên đường đã tan gần hết, bầu trời trong xanh như được rửa sạch, gió nhẹ nhàng lướt qua, làm mái tóc dài của cô khẽ bay, mang theo mùi hương nhè nhẹ của hoa nhài.

Trong vườn hoa, Trần Trạch Dã phát hiện một đóa hoa vàng nhỏ, anh khẽ ngắt nó xuống, luồn tay qua mái tóc cô, gài vào sau tai.

“Hoa nở rồi.” Anh vẫn nhớ điều cô luôn mong chờ, đưa tay nhéo má cô, cọ nhẹ một cái: “Mùa xuân sắp đến rồi.”

Hai người ngồi song song trên ghế dài. Kỳ An cầm trong tay hộp sữa vị đào trắng nóng, mùi ngọt ngào lan tỏa giữa môi răng.

Cô uống từng ngụm nhỏ, đôi má phồng lên một chút, trông đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm mãi.

Không xa lắm, có một cặp ông bà tóc đã bạc trắng đang đi dạo giống họ. Ông lão tiến lại gần, mỉm cười thân thiện: “Cháu trai, có thể giúp ông chụp một tấm ảnh với bà nhà được không?”

Trần Trạch Dã lễ phép gật đầu: “Dạ, tất nhiên rồi ạ.”

Anh kiên nhẫn chờ hai ông bà chỉnh trang lại áo quần, còn giúp chọn góc chụp thật đẹp.

Chụp liền mấy tấm, sau đó cúi người đưa lại điện thoại: “Ông xem có hài lòng không ạ?”

“Nếu chưa ưng thì cháu chụp lại giúp ông.”

Ông lão cười rạng rỡ, nếp nhăn nơi khóe mắt giãn ra: “Tốt lắm, chụp rất đẹp. Cảm ơn cháu nhiều nhé.”

Hai ông bà vịn tay nhau tiếp tục bước đi, lưng hơi còng, bước chân chậm chạp, tất cả như tan hòa trong ánh chiều vàng ấm áp phía xa.

Thời gian có thể để lại trên họ nhiều dấu vết, nhưng tình yêu thì được chưng cất qua năm tháng, càng thêm bền chặt. Giống như rượu vang được ủ lâu ngày, càng để càng ngọt ngào.

Kỳ An dõi theo bóng họ rất lâu, cho đến khi dáng hình khuất dần nơi cuối đường.

Trần Trạch Dã thấy cô thất thần, liền vén lại tóc mai cho cô, nhéo má một cái: “Nghĩ gì vậy, bảo bảo?”

Kỳ An hoàn hồn, cong mắt cười với anh: “Chỉ là thấy họ hạnh phúc quá.”

“Hâm mộ à?”

“Không.” Kỳ An móc tay anh, chớp chớp mắt, rồi rất nghiêm túc nói: “Vì em cũng đang rất hạnh phúc mà.”

Trần Trạch Dã ngẫm nghĩ vài giây, rồi bất ngờ đứng dậy,
quỳ một gối xuống trước mặt cô.

Cảnh tượng ấy như một thước phim điện ảnh quay chậm, ánh sáng đan xen, sáng tối giao hòa, mỗi khung hình đều khiến người ta tim đập thình thịch.

Kỳ An cắn ống hút dừng lại giữa chừng, một linh cảm mãnh liệt trào lên trong tim, nhịp tim đập loạn, ý nghĩ không dám tin vừa lướt qua, cô nuốt nước bọt, lông mi run nhẹ: “Anh… anh làm gì vậy…”

Trần Trạch Dã không đáp, móc từ túi áo ra một chiếc hộp nhỏ vuông, đốt ngón tay thon dài nhẹ nhàng bật mở, một chiếc nhẫn bạc lấp lánh ánh sáng dịu dàng hiện ra.

Khóe mắt cay xè, Kỳ An hít mạnh mũi: “Đây… là cầu hôn sao?”

“Ừ.” Anh khẽ gật đầu.

Cả người Trần Trạch Dã run lẩy bẩy, cánh tay cũng không ngừng rung nhẹ, đó là phản ứng sinh lý khi căng thẳng cực độ, không ai có thể kiểm soát được.

Trong đôi mắt đen nhánh của anh phản chiếu bóng dáng cô, cũng là cả thế giới của anh.

Ánh mắt anh dịu dàng như gió xuân tháng Tư, mãi mới khẽ cong môi: “Em có thấy như vậy hơi trẻ con không?”

Kỳ An lắc đầu thật mạnh, nghẹn ngào: “Không đâu.”

Dù đã tưởng tượng tình huống này hàng trăm lần trong đầu,
nhưng đến lúc thật sự xảy ra, đầu óc Trần Trạch Dã vẫn rối như tơ vò, chẳng biết phải nói gì.

“An An.” Anh gọi tên cô, giọng khàn khàn: “Hôm nay là ngày thứ 99 chúng ta ở bên nhau.”

“Nghe thì có vẻ vội vàng, thậm chí hơi ngốc nghếch, nhưng anh thật sự nghiêm túc.”

“Anh không nhớ rõ từ khi nào, ý nghĩ này bỗng hiện lên trong đầu.”

“Có thể là buổi sáng nào đó, em mặc đồ ngủ chui vào chăn anh, đáng thương nói không muốn dậy, xin ngủ thêm chút nữa.”

“Cũng có thể là buổi trưa nào đó, em mang chai nước cam không mở được đến nhờ anh, cười bảo: Bạn trai, giúp em với.”

“Hoặc có lẽ là vào khoảnh khắc anh nhìn em, còn em cũng vừa hay đang nhìn anh.”

“Dù chúng ta chỉ mới mười bảy tuổi, nhưng anh có thể khẳng định rằng: Suốt đời này, ngoài em ra, anh sẽ không có ai khác.”

“Anh không chắc mình có phải là người bạn trai tốt hay không, nhưng anh hứa sẽ luôn đối xử với em thật tốt.”

“Tất cả sự thiên vị và nuông chiều, anh đều dành hết cho em.”

“Dù là khó khăn gì, anh cũng sẽ đứng trước em mà chắn lấy.”

“Anh sẽ cùng em lớn lên, cùng em thực hiện mọi ước mơ, bao dung mọi sự nhạy cảm và suy nghĩ linh tinh của em.”

“An An.”

Một tia sáng lướt qua hàng mi, đổ bóng nhạt lên mí mắt và sống mũi anh: “Mùa đông năm ngoái, ở Lâm Châu, em từng nói với anh rằng em không có nhà nữa.”

“Vậy thì… hãy để anh cho em một mái nhà.”

Trái tim như trống trận vang rền bên tai. Trần Trạch Dã cố nuốt ngược vị chua trong mũi, hít sâu một hơi: “Vậy… em có muốn nhận chiếc nhẫn này không?”

“Ý anh là —”

“Một ngày nào đó trong tương lai, em có bằng lòng lấy anh không?”


Tác giả có lời muốn nói:

Vì quá yêu, nên ở tuổi 17, cậu ấy đã rất nghiêm túc cầu hôn.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.