🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Năm đó, Chung Tư Kỳ si mê cuồng nhiệt những ca khúc của Trần Dịch Tấn, si mê chất giọng Quảng Đông dịu dàng êm ái ấy.

Bài hát cô hay ngân nga bên tai Kỳ An nhất chính là “Chuyển dời tình yêu”, trong đó có hai câu khiến cô ấn tượng sâu sắc:

Lang thang qua vài chiếc giường đôi, đổi bao lần niềm tin, mới có thể để nhẫn cưới đổi trao chẳng chút do dự.

Kỳ An cố kiềm chế cơn xúc động muốn bật khóc, nhưng tiếc thay nước mắt quá bướng bỉnh, cứ thế tuôn rơi lộn xộn.

Tình trạng của Trần Trạch Dã cũng chẳng khá hơn cô là bao, thậm chí còn tồi tệ hơn.

Tóc mái trước trán bị gió thổi rối tung, quét qua vùng thái dương gân xanh đang căng cứng, đuôi mắt dài hẹp khẽ cụp xuống, mà hốc mắt thì đỏ bừng, ánh lên tia ướt át.

Anh quỳ nửa người trước mặt cô, đầu hơi ngẩng lên, cả người như một tín đồ thành kính nhất. Cánh tay anh run rẩy, vai anh run rẩy, hàng mi đen dày cũng run, đến cả hơi thở cũng đang run.

Đây có lẽ là khoảnh khắc căng thẳng nhất trong cuộc đời anh.

Anh trước nay luôn điềm đạm, luôn lạnh lùng, như một đại dương chẳng bao giờ nổi sóng.

Nhưng chỉ duy nhất trước mặt Kỳ An——

Anh sẽ luống cuống, sẽ tự trách, sẽ mất kiểm soát, và cũng sẽ để lộ tất cả sự yếu mềm trong lòng mình.

Kỳ An đưa tay lau nước mắt, khóe môi cô mỉm cười, nhưng giọng lại run lạ thường: “Trần Trạch Dã.”

Cô không kiềm được cúi xuống ôm lấy anh, dịu dàng vỗ về bên tai anh hết lần này đến lần khác: “Đừng khóc mà.”

“Em đồng ý.”

Kỳ An nâng khuôn mặt anh lên bằng hai tay, giống như bao lần trước đây anh từng làm với cô. Đầu ngón tay cô chạm nhẹ lên vùng da dưới mắt anh, khẽ v**t v* từng chút.

Hàng mi dài cong khẽ quét qua má anh, kí.ch thí.ch tận sâu đầu dây thần kinh, cánh môi cô nhẹ chạm vào khóe môi anh —— đây là khoảng cách gần gũi và mập mờ nhất giữa họ từ trước đến nay.

“A Trạch.”

Hơi thở nóng rực quyện lấy nhau, hương tuyết tùng lạnh hòa cùng mùi hoa thoang thoảng, họ đang cùng chia sẻ nhịp đập trái tim.

Kỳ An nhìn người gần trong gang tấc, tim bỗng mềm nhũn và nóng hổi, ngón tay cái vuốt nhẹ nốt ruồi lệ nơi đuôi mắt anh. Trong đầu cô âm thầm đếm ngược thời gian: “Còn năm năm nữa.”

“Đợi đến khi anh đủ tuổi hợp pháp ——” Cô nuốt khan, ôm lấy cánh tay anh thật chặt, “Chúng ta đi đăng ký kết hôn nhé.”

Má và cổ cô đỏ ửng như tôm luộc, vừa xấu hổ vừa non nớt, nhưng vẫn nói ra bốn chữ cuối: “Cưới em về nhà.”

Lời cô như một chất xúc tác nào đó khó diễn tả thành lời.
Không khí chợt lặng im, tia lửa tí tách từ than gỗ cháy nổ vang, dụ.c vọn.g bùng lên ngay khoảnh khắc ấy.

Mắt Trần Trạch Dã tối đi, yết hầu khẽ chuyển động, rồi chẳng thể kiềm chế nữa mà nắm lấy cằm cô, nghiêng đầu hôn thật sâu.

Hơi nóng ẩm ướt lan tỏa giữa môi lưỡi, nhiệt độ không ngừng tăng lên xua đi cái lạnh cuối cùng của mùa đông. Họ cứ thế, ngồi trên chiếc ghế dài chật hẹp ấy, mặc kệ xung quanh, điên cuồng hôn nhau, như thể nguyện bên nhau trọn đời, không chia ly.

Cảm giác thiếu dưỡng khí khiến thần kinh tê dại, ý thức mơ hồ dần mờ đi. Kỳ An cảm giác xung quanh đâu đâu cũng là hương vị trên người Trần Trạch Dã. Tất cả khát khao đều bị khuếch đại đến cực điểm trong giây phút này, sự khám phá từ nông đến sâu, họ chìm đắm tận hưởng giây phút dịu dàng ấy, nóng lòng để lại dấu ấn thuộc về nhau.

Nụ hôn kéo dài đến mức Kỳ An chẳng còn sức lực, cơn tê dại dịu dàng lan khắp thần kinh, đầu ngón tay mảnh khảnh cũng run rẩy co lại.

Trần Trạch Dã giữ lấy cằm cô, tựa trán vào trán cô, thở hổn hển nặng nề, trả lời câu nói trước đó của cô: “Được.”

“Đợi anh đến hai mươi hai tuổi, anh sẽ cưới em về nhà.”

Chiếc nhẫn bạc lặng lẽ được đeo lên ngón áp út của Kỳ An, cảm giác lạnh buốt ấy cùng nụ hôn của Trần Trạch Dã rơi xuống.

“Đẹp thật đấy.”

Chiếc nhẫn mảnh khảnh lồng vào ngón tay trắng nõn, còn đẹp hơn cả tưởng tượng của anh.

Cánh tay dài vòng ra sau cổ, Trần Trạch Dã ôm chặt lấy cô vào lòng, cằm vùi sâu vào hõm cổ cô.

Kỳ An cũng dang tay ôm lại anh, hơi ấm xuyên qua lớp áo, trái tim họ đập chung một nhịp.

Trong khoảng lặng sau tiếng th* d*c, Kỳ An cảm nhận được chất lỏng ấm nóng rơi vào xương quai xanh của mình.

Không phải bông tuyết rơi tan.

Mà là nước mắt của Trần Trạch Dã.

Kỳ An nhẹ nhàng vỗ lưng anh, như đang dỗ dành một đứa trẻ đang ấm ức, giọng nửa trêu chọc nửa dịu dàng hỏi: “A Trạch, sao vậy?”

“Dạo này sao cứ hay khóc thế.”

Trần Trạch Dã chỉ khẽ lắc đầu, giọng khàn khàn vang lên bên tai cô: “An An.”

“Cảm ơn em.”

Cảm ơn em đã bằng lòng chọn anh.

Cảm ơn em đã chấp nhận tình yêu của anh.

Dưới sự chăm sóc của Trần Trạch Dã, sức khỏe của Kỳ An dần hồi phục.

Lão Từ cũng có đến thăm một lần. Về chuyện của Khương Vận, nhà trường tạm thời vẫn chưa tìm ra cách xử lý thích hợp.
Thầy dặn Kỳ An cứ chuyên tâm dưỡng bệnh, đừng nghĩ ngợi lung tung gì cả.

“Em yên tâm, Nhất Trung của chúng ta tuyệt đối không dung túng cho những chuyện bạo lực học đường thế này. Hơn nữa, chuyện này vốn không phải lỗi của em, đừng tự trách cũng đừng quan tâm mấy lời đồn nhảm trên mạng.”

Kỳ An gật đầu cảm ơn.

Thực ra, cô đã lâu không để tâm đến những lời đàm tiếu đó nữa rồi.

Trên thế giới này luôn có những tiếng nói không thích bạn. Mà nếu vì họ mà tiêu tốn quá nhiều tình cảm, chẳng phải là quá ngu ngốc sao?

Hiện tại, điều duy nhất cô muốn làm là nắm lấy tình yêu đang ở ngay bên cạnh mình.

Những ngày nằm viện, Kỳ An cũng không hoàn toàn rảnh rỗi. Khi không quá khó chịu, cô lại ôm sách vở ôn lại những kiến thức đã bỏ lỡ.

Trần Trạch Dã ngồi cạnh giường chăm sóc, giúp cô căn thời gian học tập, không nỡ nhìn cô quá vất vả.

Gia Gia hoàn toàn không thể hiểu nổi việc này: “Chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa chị với học bá à?”

“Nếu là chị á, mà có được cái lý do chính đáng để khỏi học như thế này, chị nhảy dựng lên ăn mừng luôn chứ ở đó mà học!”

Kỳ An: “…”

Gia Gia đưa cho cô một múi quýt đã bóc sẵn, Kỳ An cho một múi vào miệng, nước chua vừa cắn đã trào ra, khiến cô nhăn mặt vì chua quá.

Trần Trạch Dã lập tức đưa tay ra, dứt khoát một chữ: “Nhổ.”

Kỳ An xua tay, cố nhịn mà nuốt xuống.

Nhưng vị chua trong miệng vẫn còn đó, thậm chí đầu lưỡi cũng tê đi. Trần Trạch Dã bèn lấy một viên kẹo sữa từ túi ra đưa cô, mới tạm xua đi mùi vị khó chịu kia.

“Thật sự chua đến vậy à?”

Gia Gia ngẩn người, không tin nên cũng thử một múi, kết quả cũng là mặt nhăn tít lại.

Cô chộp lấy chai nước khoáng tu ừng ực mấy ngụm, vừa uống vừa càu nhàu: “Bồ Hưng mua cái giống gì vậy trời, quýt gì mà chua thấy ghê!”

“Gì đó?” Người bị gọi tên vừa hay từ ngoài đi vào phòng bệnh, bước tới ôm lấy Gia Gia từ phía sau, cười xấu xa:
“Ai đang nhớ anh thế?”

Trần Trạch Dã khẽ nhướng mắt, ánh nhìn lạnh tanh quét tới, cằm hất về phía túi quýt: “Cái đó là mày mua à?”

Bồ Hưng chưa hiểu chuyện gì, gật đầu: “Ờ đúng rồi.”

“Không ngon à?” Cậu ta tỏ vẻ khó hiểu, lầm bầm: “Không thể nào, ông bán hàng vỗ ngực cam đoan với em, nói quýt nhà ông ngọt lắm luôn.”

Trần Trạch Dã hừ lạnh một tiếng, không khách khí nhét nốt nửa quả quýt còn lại vào miệng Bồ Hưng, giọng đầy chán ghét không thèm giấu: “Tự mày ăn đi.”

“Đừng có hại bạn gái tao nữa.”

Bồ Hưng: “…”

Gia Gia lại ngồi trò chuyện thêm với Kỳ An một lúc. Trước khi rời đi mới phát hiện ra chiếc nhẫn trên tay cô.

“Không thể nào?” Gia Gia kinh ngạc đến mức có thể nhét cả quả trứng vào miệng, mắt trợn to như phát hiện ra chuyện gì ly kỳ, nắm lấy cổ tay cô lật qua lật lại xem: “Cái này… cái này là Trần Trạch Dã tặng em hả?”

Kỳ An cụp mắt xuống, khẽ cong môi cười: “Ừa.”

Gia Gia nhìn cô bằng ánh mắt đầy khó tin: “Chẳng lẽ… cậu ấy cầu hôn em rồi à?”

Nụ cười nơi khóe môi Kỳ An càng rõ: “Phải đó.”

Gia Gia bất chợt im lặng, biểu cảm trong chốc lát trở nên rất phức tạp.

Tim Kỳ An bỗng nhói lên theo một cách mơ hồ, cô lắc nhẹ cánh tay bạn: “Sao vậy?”

“Không, không có gì…” Hệ thống ngôn ngữ của Gia Gia như bị trục trặc, một lúc lâu sau mới thở phào ra một hơi, chậm rãi nói: “Chỉ là cảm thấy…”

“Cậu ấy thật sự rất yêu em.”

Gia Gia đưa tay gãi nhẹ sống mũi, giọng nói chậm rãi: “Chị không biết người khác nghĩ sao, nhưng chị cảm thấy, chuyện quyết định chuyện cả đời từ sớm như vậy… thật sự là một chuyện rất cần dũng khí.”

“Với chị thì, ít nhất phải sau 25 tuổi mới bắt đầu suy nghĩ đến mấy chuyện này. Bồ Hưng cũng vậy.”

“Hơn nữa Trần Trạch Dã vốn là kiểu người sống rất tùy hứng. Chị thật không ngờ, cậu ấy lại yêu đến mức mười bảy tuổi đã cầu hôn em rồi.”

Nghe đến đây, Kỳ An lại không kiềm được, hốc mắt cay cay.

Đúng vậy, Trần Trạch Dã rất yêu cô.

Tất cả cô đều hiểu.

“Tất nhiên rồi.” Gia Gia lại nhéo má cô một cái, “An An của chúng ta cũng rất dũng cảm.”

“Hai người đều là những chiến sĩ dám yêu, dám liều.”

“Nói xong chưa?” Một giọng nói lười biếng vang lên từ bên cạnh. Trần Trạch Dã xách túi trái cây mới mua bước vào, ánh mắt như sói nhìn chằm chằm con mồi, “Nói đủ rồi thì buông bạn gái tôi ra.”

“Đừng có động tay động chân với cô ấy, cô ấy có gia đình rồi, làm ơn tự trọng.”

Gia Gia: “…”

Hai chữ cạn lời gần như viết rõ trên mặt. Gia Gia đảo mắt một vòng, lặng lẽ thu hồi toàn bộ lời khen ngợi vừa rồi: “Trần Trạch Dã.”

“Cậu đúng là rất đáng ghét.”

Trần Trạch Dã cười như không: “Ừ.”

“Cậu nói đúng.”

“Một người đáng ghét như tôi mà còn tìm được bạn gái tốt như vậy.”

Anh nhướng mày, không thèm che giấu chút nào mà khoe khoang: “Ghen tị chưa?”

Gia Gia: “…”

Chiều thứ hai, cảnh sát đến bệnh viện, lấy lời khai của họ vài lần.

Lục Duệ Thành sau khi xảy ra chuyện thì không rõ tung tích, cảnh sát đang tích cực truy tìm.

Kỳ An muốn hắn phải chịu sự trừng phạt thích đáng, nên đã kể lại chi tiết từng chuyện xảy ra hôm đó, bao gồm cả việc cô từng bị bạo lực học đường, cô cũng nói rõ tất cả.

Từng chữ cô nói ra như từng nhát dao bén ngót, cứa lên tim Trần Trạch Dã. Xương quai hàm anh siết chặt, ánh mắt không thể nào giấu nổi sát khí đang cuộn trào.

Mãi đến khi cảnh sát rời đi, anh vẫn còn đắm chìm trong cơn giận dữ. Bàn tay buông thõng bên người siết lại thành nắm đấm, gương mặt tối sầm đầy đáng sợ.

Kỳ An nhận ra sự khác thường của anh, liền đưa tay ra, gỡ từng ngón tay đang siết chặt, ngẩng mặt lên nhìn anh, giọng nhẹ nhàng như suối chảy: “A Trạch.”

“Đừng giận nữa.”

“Kẻ xấu nhất định sẽ nhận báo ứng.”

Trần Trạch Dã cố nhịn nhưng vẫn không nói thành lời.

Cảm giác hoang mang ngày càng dâng lên, Kỳ An bèn ôm chặt lấy eo anh, má áp sát vào người anh, khẽ gọi anh lặp đi lặp lại: “A Trạch…”

Trần Trạch Dã cuối cùng cũng khẽ ừ một tiếng.

“Dù thế nào anh cũng không được làm chuyện dại dột.” Tay ôm càng lúc càng siết chặt, Kỳ An chôn mặt trong ngực anh,
“Những người đó không đáng đâu.”

Cô giơ tay, chỉ vào chiếc nhẫn ở ngón áp út, đôi mắt cong cong xen lẫn chút tủi thân: “Anh đã hứa với em rồi.”

“Phải cùng nhau học đại học, đến hai mươi hai tuổi sẽ kết hôn.”

Giọng cô nhỏ dần: “Không được nuốt lời đâu…”

Khoảnh khắc ấy, Trần Trạch Dã hoàn toàn đầu hàng.

Mi mắt nặng trĩu khép lại, yết hầu chuyển động như đang thỏa hiệp. Anh cúi xuống hôn lên khóe môi cô: “An An.”

“Anh sẽ không nuốt lời.”

“Anh hứa với em.”

Tối hôm đó, như thường lệ, Trần Trạch Dã kể chuyện cổ tích cho Kỳ An trước khi ngủ.

Không biết là từ ngữ nào đã chạm đến trái tim, Kỳ An bỗng cắt ngang, đôi mắt ngây thơ chớp chớp: “A Trạch.”

“Em thèm bánh kem đào trắng quá.” Một nửa khuôn mặt cô rúc trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt long lanh, “Giờ này còn có chỗ giao hàng không nhỉ?”

Trần Trạch Dã khoác áo đứng dậy: “Chỗ đó không có giao hàng, anh qua đó mua cho em.”

“Hả?” Kỳ An kéo tay áo anh: “Thôi bỏ đi.”

Cô nhớ tiệm bánh đó cách bệnh viện khá xa, giờ này mà đi thì cực quá.

“Không sao.” Trần Trạch Dã cúi xuống hôn mạnh lên trán cô, vén tóc cô sang hai bên: “Chỉ cần là bạn gái muốn ăn, cho dù là núi đao biển lửa anh cũng phải đi mua.”

Anh cúi đầu chạm vào chiếc nhẫn trên tay cô, cười cong môi: “Giờ chắc phải gọi là vị hôn thê rồi chứ nhỉ.”

“Gì chứ…” Kỳ An bị cách gọi đó làm cho mặt đỏ bừng, giơ tay bịt miệng anh: “Đừng nói linh tinh.”

Trần Trạch Dã nắm lấy cổ tay cô, thuận thế hôn lên lòng bàn tay cô một cái: “Em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, không phải vị hôn thê thì là gì?”

Kỳ An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm tối âm u, mơ hồ như sắp có tuyết rơi, vẫn không đành lòng để anh đi: “Hay là thôi đi…”

Trần Trạch Dã đã thay xong áo khoác, ngoan ngoãn nhét tay cô lại vào trong chăn: “Ngoan.”

“Anh đi nhanh rồi về ngay.”

Tiếng bước chân vang vọng trong hành lang, Trần Trạch Dã đi xuống cầu thang bên trái. Nghĩ ngợi một lát, anh vẫn cảm thấy không yên tâm để Kỳ An ở bệnh phòng một mình, nên gọi điện cho Gia Gia, nhờ cô đến trông chừng.

Gia Gia đang ăn tối cùng Bồ Hưng, nơi đó không xa, chỉ mất khoảng năm phút là đến.

Trần Trạch Dã nói lời cảm ơn, cuộc gọi vừa cúp chưa đến nửa phút, điện thoại rung lên.

Một số lạ gửi đến anh một đoạn video.

Ngay giây đầu tiên vừa mở, gương mặt Trần Trạch Dã lập tức thay đổi. Ánh mắt sắc lạnh giảm đi, thay vào đó là sự âm u đầy sát khí.

Cùng lúc đó, ở hành lang tầng bốn khu nội trú.

Một bóng trắng chậm rãi bước đi, thừa lúc y tá đang đổi ca, lặng lẽ dừng lại trước cửa phòng bệnh 412.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.