Gia Gia là người đầu tiên phát hiện Kỳ An không còn trong phòng bệnh.
Cô mang theo hộp cơm trưa vừa mua, đẩy cửa bước vào,
chỉ thấy chiếc giường bệnh trắng trống không, chỉ còn lại chăn gối lộn xộn.
Tim cô chùng xuống dữ dội, lập tức quay người chạy xuống tầng dưới. Tiếng bước chân va chạm với bậc cầu thang vang vọng khắp hành lang. Chạy đến khu nghỉ tầng hai, cô mới thấy bóng dáng nhỏ bé quen thuộc kia.
Kỳ An co người lại trong một góc, tóc đen rũ xuống hai bên mặt, dù còn ở khá xa, Gia Gia vẫn có thể nhận ra toàn thân cô ấy đang run rẩy.
Đôi mắt màu hổ phách lạc thần, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt mở to trừng trừng, hàng mi run lên nhè nhẹ,
ánh nhìn dán chặt vào chiếc điện thoại rơi trên mặt đất trước mặt.
Màn hình đã tự động tắt, nhưng cảnh tượng đó như đã khắc sâu vào trí óc, chỉ cần nhắm mắt lại, nó sẽ hiện lên rõ mồn một.
Gia Gia bước nhanh tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, dùng ngón tay vén những sợi tóc bết mồ hôi trên trán cô ra, nhẹ giọng gọi: “An An…”
“Em sao vậy?”
“Bây giờ em vẫn chưa hồi phục, bác sĩ bảo không được tùy tiện đi lại mà. Nghe lời mình, quay về nghỉ ngơi nhé.”
Kỳ An ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đỏ ngầu đến đáng sợ, môi đã bị cắn nứt rớm máu, vị tanh mằn mặn lan đầy nơi đầu lưỡi.
Đầu ngón tay bấu chặt vào lòng bàn tay, ánh mắt đau đớn như muốn vỡ tan. Cô hít vào một hơi thật sâu: “Gia Gia…”
“Chị nói cho em biết đi.”
“Trần Trạch Dã… rốt cuộc anh ấy đang ở đâu?”
Gia Gia đỡ lấy vai cô, gắng gượng nở một nụ cười gượng gạo: “Chị chẳng phải đã nói rồi sao?”
“Trần Trạch Dã đang ở Lâm Châu mà.”
Kỳ An tránh ánh mắt cô, chống tay xuống đất, giọng khàn khàn run rẩy như trộn lẫn cát sỏi, cô cứ lặp đi lặp lại, liên tục lắc đầu: “Không đúng… Không phải như vậy…”
Môi khô nứt mấp máy, tinh thần căng đến cực điểm, Kỳ An nắm chặt cổ tay Gia Gia, như người đang chết đuối cố với lấy cọng rơm cuối cùng.
Ánh mắt đầy van nài, cô cau mày, giọng nghẹn ngào: “Gia Gia, làm ơn nói thật với em đi.”
Gia Gia nuốt khan, trái tim bị cái nhìn của cô bóp nghẹt từng nhịp.
Nhưng cô vẫn cố giữ nguyên lý do cũ: “An An, em đừng nghĩ linh tinh nữa…”
“Trần Trạch Dã chỉ là về nhà chút thôi, anh ấy sẽ sớm quay lại mà.”
Cô cố gắng đỡ Kỳ An dậy khỏi mặt đất, hạ giọng dỗ dành: “Ngoan nào, quay lại phòng với chị nhé…”
“Em mà cứ như vậy, lỡ Trần Trạch Dã…”
Dây lý trí cuối cùng đứt phựt một tiếng. Cảm xúc vỡ òa như con đê chắn nước bị lũ lớn tràn qua, Kỳ An hất tay cô ra, ngã ngồi phịch xuống đất, nước mắt rơi từng giọt to như hạt đậu.
“Em biết rồi…” giọng nói nghẹn ngào nứt vỡ vang lên.
Kỳ An ôm lấy đầu gối, run rẩy khóc nức nở: “Em biết hết cả rồi…”
“Trần Trạch Dã… chắc chắn là gặp chuyện rồi, đúng không?”
“An An…” Gia Gia đau đến nghẹn thở, dùng lòng bàn tay lau nước mắt cho cô, “Em đừng như vậy mà…”
Nhưng Kỳ An cảm thấy như có một lưỡi dao nhọn cắm thẳng vào cơ thể, nội tạng xoắn lại trong cơn đau không thể diễn tả.
Cô ôm lấy đầu, r.ên rỉ trong đau đớn không chịu nổi.
Tứ chi run rẩy không ngừng, cô co người lại thành một tư thế cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, hơi thở yếu dần từng nhịp.
Mọi hình ảnh trước mắt dần mờ đi, ý thức của cô chìm dần vào bóng tối sâu thẳm không đáy…
Kỳ An mở mắt lúc 6 giờ 15 phút chiều.
Thuốc truyền chậm rãi chảy vào mạch máu, vết thương lại rách ra, nhưng cô hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn.
Cơ thể nhẹ bẫng, như một chiếc lông vũ, có thể bay đi bất cứ lúc nào theo gió.
Gia Gia đã canh bên giường suốt ba tiếng, vì quá mệt mà gục đầu xuống cạnh giường thiếp đi.
Cảm nhận được người trên giường có động tĩnh, cô lập tức bật dậy: “An An! Em tỉnh rồi!”
“Chị đi gọi bác sĩ!”
Kỳ An níu lấy tay áo cô ấy, ho khan vài tiếng mới phát ra được âm thanh: “Em không sao.”
Nước mắt vô thức lăn dài nơi khóe mắt. Gương mặt Kỳ An tái nhợt, yếu ớt như một đóa hoa sắp tàn tạ: “Gia Gia…”
“Trần Trạch Dã đâu rồi?”
Ánh mắt Gia Gia lướt qua một tia trốn tránh, cô không biết nên mở miệng thế nào: “Cậu ấy…”
Ngón tay siết chặt lại, vành mắt Kỳ An nóng rát, nghẹn ngào bật ra tiếng nức: “Gia Gia, em xin chị nói cho em biết có được không…”
“Trưa nay em nhận được một bức ảnh.”
Cô như phải gom hết dũng khí mới nói ra nửa câu còn lại: “Trần Trạch Dã… bị còng tay, áp giải lên xe cảnh sát.”
Gia Gia không trả lời, gục mặt vào lòng bàn tay bắt đầu rơi nước mắt, cả căn phòng bệnh rơi vào một sự im lặng đến đáng sợ.
Mỗi một giây im lặng trôi qua, Kỳ An lại tiến gần hơn đến bờ vực sụp đổ.
“Gia Gia, tại sao chị không nói gì hết vậy…”
Cuối cùng, hàng rào tâm lý của Gia Gia cũng hoàn toàn sụp đổ, cô cúi xuống ôm lấy Kỳ An, thì thầm bên tai: “Xin lỗi…”
Kỳ An mờ mịt ngơ ngác: “Tại sao lại xin lỗi em…”
Nhưng Gia Gia như đã mất đi khả năng ngôn ngữ, môi mấp máy nhưng không phát ra được chút âm thanh nào.
Kỳ An khẽ nhếch môi, có vẻ là đang cười, mà cũng có vẻ là đang khóc.
Tóc rối xõa che gần hết khuôn mặt, cô bắt đầu suy nghĩ về đủ khả năng có thể xảy ra: “Trần Trạch Dã… đã phạm phải tội gì?”
“Có phải là đánh nhau không?”
Cô bắt đầu lẩm bẩm: “Nếu là đánh nhau… không biết anh ấy có bị thương không.”
“Trước đây anh ấy cũng hay đánh nhau, bị thương cũng chẳng quan tâm gì, nhưng em thì đau lòng lắm…”
“An An…” Gia Gia ôm chặt hơn, cắt ngang dòng suy đoán của cô: “Lục Duệ Thành chết rồi.”
Thời gian như dừng lại trong vài giây.
Kỳ An ngây người, bật cười như không hiểu gì, nước mắt rơi lã chã xuống ga trải giường: “Lục Duệ Thành chết rồi thì sao?”
“Liên quan gì đến Trần Trạch Dã chứ?”
Đêm hôm đó, trong trận tuyết hỗn loạn mịt mùng, cảnh sát nhận được một cuộc gọi nặc danh vào lúc 8 giờ tối.
Người báo nói rằng ở ngã rẽ cách bệnh viện trung tâm thị trấn hai con phố, có người nằm bất động trong vũng máu.
Tiếng còi cảnh sát xé toạc màn đêm yên tĩnh. Cảnh sát và nhân viên y tế có mặt chỉ sau năm phút.
Mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Hiện trường nhanh chóng bị phong tỏa.
Bác sĩ đi cùng xác nhận, Lục Duệ Thành đã không còn dấu hiệu sinh tồn.
Vì nơi xảy ra án mạng quá hẻo lánh, xung quanh không có camera giám sát, tổ kỹ thuật hiện trường chỉ tìm thấy một con dao găm.
Trên đó tuy không có máu của Lục Duệ Thành, nhưng lại có dấu vân tay của Trần Trạch Dã.
Ánh đèn sáng trắng như ban ngày rọi lên bóng dáng chàng thiếu niên đứng ở góc, vì là nghi phạm duy nhất, Trần Trạch Dã bị đưa về thẩm vấn ngay lập tức.
Đêm hôm ấy, Kỳ An khóc đến ngất đi hai lần.
Lần tỉnh lại cuối cùng là lúc 2 giờ sáng.
Trên mặt cô đầy vệt nước mắt loang lổ, mắt sưng vù đến biến dạng, tóc rối bời rơi bên cổ, mu bàn tay bầm tím vì truyền nước liên tục khiến máu trào ngược.
Gia Gia chưa từng thấy Kỳ An như vậy. Cô cũng đau đớn đến không thể kiềm chế nổi.
Cô từng chứng kiến tình yêu mãnh liệt giữa hai người ấy,
nên cũng hiểu Trần Trạch Dã đối với Kỳ An quan trọng đến mức nào.
Những ngày này cô đã mắng trời trách đất không biết bao nhiêu lần, vì sao ông trời cứ phải nhắm vào những người lương thiện, để bao nhiêu đau khổ giày vò rơi hết xuống họ?
Gia Gia ôm chặt lấy người con gái như búp bê vỡ vụn trong lòng, bàn tay luồn qua mái tóc, xoa nhẹ sau đầu cô, rồi không ngừng khẩn cầu bên tai: “An An…”
“Em đừng như vậy…”
“Cảnh sát vẫn đang điều tra thêm, chân tướng sự việc vẫn chưa rõ ràng, em không thể gục ngã lúc này được đâu…”
Kỳ An đã không còn sức để khóc nữa, cô lặng lẽ dựa vào lòng Gia Gia. Qua một lúc rất lâu, cô mới khàn giọng mở miệng: “Em không tin…”
“Trần Trạch Dã sẽ không làm chuyện như vậy đâu.”
“Em muốn đi gặp anh ấy.”
“An An!” Gia Gia vội vàng ngăn lại, “Em không thể đi được.”
Chiều tối, bác sĩ đã đặc biệt cảnh báo tình trạng sức khỏe hiện tại của Kỳ An vô cùng yếu, tuyệt đối không được đi lại tùy tiện, nếu không sẽ rất nguy hiểm.
Thế nhưng Kỳ An chẳng nghe lọt lời nào, chấp niệm bám rễ trong lòng đang điên cuồng lớn lên: “Em phải đi gặp anh ấy.”
“Gia Gia…”
Nước mắt một lần nữa như đê vỡ tràn xuống. Kỳ An siết chặt tay cô bạn, chiếc nhẫn bạc vẫn nằm trên ngón áp út của cô.
“Trần Trạch Dã nhất định không thể làm ra chuyện như vậy.”
“Anh ấy đã hứa với em, sẽ cùng nhau thi đại học, sẽ cùng nhau lớn lên.”
“Anh ấy nói sẽ không thất hứa.”
Gia Gia cố trấn an cảm xúc của cô, hai tay nâng lấy khuôn mặt Kỳ An, nhẹ nhàng nói: “An An, chị tin Trần Trạch Dã.”
Nhưng Kỳ An vẫn rơi vào một nỗi sụp đổ sâu thẳm.
Tin thì sao chứ.
Nếu cảnh sát không tin thì phải làm sao đây…
Dù Gia Gia và Bồ Hưng thay nhau trông chừng, tối hôm đó, Kỳ An vẫn lén tìm cơ hội trốn viện.
Cô mặc chiếc áo bông mỏng manh, gió lạnh xuyên thấu như dao cắt, cứa vào vết thương chưa lành.
Nhưng cô chẳng còn để tâm. Thần kinh rối loạn, cô cứ thế lao về phía đồn cảnh sát.
Khoảng gần rạng sáng, thị trấn nhỏ chìm vào giấc ngủ.
Tuyết đọng lộn xộn hai bên đường, ánh đèn đường vàng vọt kéo dài bóng dáng mảnh mai của thiếu nữ, từng bước chạy vội, tóc đen tung bay trong gió lạnh.
Khi tới nơi, chính viên cảnh sát từng đến bệnh viện lấy lời khai đã tiếp cô.
Nhưng vì quan hệ đặc biệt giữa cô và Trần Trạch Dã, lại có liên quan đến vụ án mạng này, nên cô không được phép gặp anh.
Hy vọng cuối cùng cũng sụp đổ.
Kỳ An nắm chặt tay viên cảnh sát, lặp đi lặp lại: “Bạn trai tôi thật sự không thể là hung thủ.”
“Tôi có thể đảm bảo.”
Viên cảnh sát cảm thấy xót xa cho hoàn cảnh của cô, đỡ cô dậy, an ủi: “Chúng tôi sẽ điều tra rõ chân tướng.”
Nhưng Kỳ An vẫn không nỡ rời đi.
Cô ngồi bên ngoài đồn cảnh sát suốt cả đêm, đếm từng giây từng phút chờ đến khi trời sáng.
Tin tức về vụ án nhanh chóng lan khắp thị trấn nhỏ.
Danh tính của Trần Trạch Dã cũng bị khui ra, các vụ ẩu đả trong quá khứ cũng bị đào bới lại.
Chỉ sau một đêm, anh trở thành tâm điểm của dư luận, trong mắt mọi người anh là một kẻ hư hỏng, tội phạm giết người.
Diễn đàn trường vốn đã yên ắng, nay bị spam bởi một tài khoản lạ.
Tên của Trần Trạch Dã giờ gắn liền với hai chữ: hung thủ.
Gia Gia không dám để Kỳ An chạm vào điện thoại, sợ cô đọc được những lời đó sẽ bị kích động, sợ cô nghĩ quẩn.
Nhưng trong bệnh viện cũng đầy lời đàm tiếu, thậm chí đi vệ sinh cũng nghe thấy người khác bàn tán.
Họ có thể chẳng biết Trần Trạch Dã là ai, cũng không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.
Nhưng chẳng ai quan tâm đến sự thật. Họ chỉ coi đó là chuyện vui lúc trà dư tửu hậu.
Nhưng Kỳ An không cho phép chuyện đó xảy ra.
Cô chẳng biết mình đang chống lại ai, nhưng chỉ cần nghe thấy ai nói đến, là cô sẽ lập tức bước lên phản bác, lời lẽ đầy kiên định: “Vụ án vẫn chưa điều tra xong.”
“Mọi người không thể nói vậy được.”
Phần lớn người nhìn cô với ánh mắt khó hiểu, tưởng cô bị kích động đến phát điên.
Một số ít những kẻ nhiều chuyện thì mỉa mai tranh luận lại: “Đã bị cảnh sát bắt rồi, không phải hung thủ thì là gì?”
Kỳ An mắt rưng rưng, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng: “Không phải…”
“Anh ấy không làm…”
Đối phương bực bội phẩy tay: “Con bé ở đâu ra thế này, mắc gì mà chen vào chuyện người lớn?”
Kỳ An như trúng tà, cứ cố chấp đi cải chính. Nhưng sức lực cô bỏ ra chẳng thay đổi được gì.
Tin đồn vẫn điên cuồng lan rộng.
Đêm xuống, mắt cô đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại vì uất ức, trốn vào chăn khóc không ngừng.
Trước đây, Trần Trạch Dã luôn âm thầm ở phía sau bảo vệ cô, im lặng gánh hết mọi đau khổ thay cô.
Nhưng bây giờ, khi anh là người chịu oan ức, cô lại chẳng biết phải làm sao để bảo vệ anh.
Lời tác giả:
Ngay từ khi đặt bút viết, mình đã xác định đây sẽ là một câu chuyện cứu rỗi lẫn nhau.
Họ nâng đỡ lẫn nhau, bên nhau qua mọi giông bão.
Tình yêu của họ — vững vàng đến mức không gì có thể lay chuyển.
Viết đến đây, điều mình muốn thể hiện nhất chính là:
Cho dù cả thế giới không tin Trần Trạch Dã, thì Kỳ An sẽ mãi mãi tin anh.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.