Quý Ưng nhanh chóng nhận ra mình đã lỡ lời.
Mái tóc dài, đen nhánh mềm mại vương quanh chiếc cổ mảnh mai yếu đuối của cô gái, cánh tay cô chầm chậm buông xuống, rũ bên người một cách bất lực.
Kỳ An cúi thấp đầu, hàng mi đen như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, mỗi lần chớp mắt là thêm một vệt nước mắt vương lại.
Quý Ưng vội vàng lấy khăn giấy từ túi ra, mặt đầy lúng túng và bối rối: “Học tỷ. . . Xin lỗi, em không cố ý.”
Kỳ An lắc đầu nói không sao, tóc khẽ lay theo động tác.
Cô không nhận khăn giấy, chỉ dùng khớp ngón tay ấn nhẹ lên vùng da dưới mắt, dùng nhiệt độ cơ thể để lau đi vết nước mắt còn sót.
Cô cố gắng kiềm nén giọng mũi: “Muộn rồi, tôi về trường trước đây.”
Quý Ưng bước lên nửa bước: “Để em đưa chị về đi, trời tối thế này, một mình không an toàn.”
Gió càng thêm dữ dội, lùa thẳng vào cổ áo không chút nể tình.
Trán nóng râm ran, đầu óc mơ hồ, Kỳ An siết chặt tay áo, đầu ngón tay trắng bệch vì siết mạnh, ho khan vài tiếng mới lấy lại giọng: “Thật sự không cần đâu.”
Đèn giao thông thay đổi ba lần, cách đó vài trăm mét, tiếng nhạc ở cổng bar đổi sang nhạc rock, không khí trở nên sôi động hơn.
Dưới ánh đèn neon rực rỡ, bụi bay mù mịt, Quý Ưng đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng gầy gò, đơn độc của cô gái ấy dần hòa vào màn đêm dày đặc, từng chút một biến mất khỏi tầm mắt.
Đôi mắt cậu trầm xuống, không chớp lấy một lần. Trong đầu vang vọng câu nói cuối cùng mà Kỳ An để lại trước khi quay đi.
Giữa đêm đông giá lạnh, giọng cô vốn nhẹ nhàng bị mài khàn khàn, môi mấp máy, nói rất khẽ: “Quý Ưng, tôi thật ra rất tệ, không tốt như cậu nghĩ đâu, đừng lãng phí thời gian lên người như tôi nữa.”
Cậu suy nghĩ đi suy nghĩ lại câu đó rất nhiều lần, nhưng vẫn không hiểu nổi.
Cô tệ ở đâu chứ?
Giao lộ quanh trường Giang Đại cực kỳ dày đặc, mới đi được một đoạn lại gặp thêm một ngã tư nữa.
Điện thoại trong túi rung liên hồi, Kỳ An lấy ra mở khóa, chỉ là một thông báo rác từ app nào đó.
Còn 50 giây nữa mới hết đèn đỏ, cô nhìn chằm chằm vào hình nền điện thoại, ngẩn người một lúc, không hiểu sao, ngón tay cô bất giác mở app mạng xã hội.
Và dừng lại ở dòng chat ghim trên cùng — Ảnh đại diện màu đen.
Tiếng còi xe phá vỡ khoảng không lặng thinh, Kỳ An lập tức tắt màn hình.
Cô không về trường ngay mà rẽ vào cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
Nhân viên mặc đồng phục xanh đang chuẩn bị bàn giao ca.
Lần này, cô đã tìm thấy loại kẹo soda vị cola mà mình muốn.
Nhân viên chuẩn bị quét mã thì nghe cô nói: “Lấy thêm một bao Hoàng Hạc Lâu.”
Động tác người đó khựng lại một chút.
Một cô gái xinh đẹp dịu dàng, gương mặt nhỏ nhắn, mắt long lanh, tóc dài suôn mượt, vậy mà lại mặc đồ đen đến mua thuốc lá.
Có cảm giác kỳ lạ không thể gọi tên.
Nhân viên lén liếc nhìn cô thêm mấy lần, rồi nói: “Tổng cộng 35 đồng.”
10 giờ rưỡi tối.
Văn Xu loạng choạng bước vào ký túc xá.
Vừa cởi áo khoác, cô vừa gỡ mấy món hoa tai rườm rà trên tai, quay sang nhìn Kỳ An đang gõ chữ trước laptop: “Cậu lại viết nữa à? Không phải bảo người không khỏe sao?”
Kỳ An dụi dụi đôi mắt khô rát, xòe tay bất lực: “Tớ cũng chẳng muốn đâu. . .”
“Giáo sư đột ngột dời hạn nộp bài về trưa mai rồi.”
Rượu trong người Văn Xu như tỉnh đi một nửa, cô nhíu mày khó tin: “Khi nào thì gửi thông báo vậy?”
Kỳ An mở nhóm lớp, đưa tin nhắn cho cô xem: “40 phút trước.”
“Má ơi. . .”
Văn Xu không nhịn được văng tục, lúc ở quán bar cô nhảy tới phê đầu, hoàn toàn không có thời gian xem điện thoại, nói gì đến mấy cái tin nhắn làm bài tập.
Cô cúi người lôi laptop từ túi xách ra, bắt đầu khổ sở trả nợ đời.
Gần 1 giờ sáng hôm đó, Văn Xu mới viết xong bài báo cáo, cô đã buồn ngủ đến mơ hồ, ngáp liên tục, mí mắt trĩu nặng không thể mở nổi.
Không chịu nổi cả việc đi tắm, cô chỉ kịp tẩy trang sơ qua rồi leo lên giường ngủ.
Đến khi tỉnh dậy, đã là 4 giờ sáng.
Cô xuống giường để đi uống nước, vừa quay đầu, từ khóe mắt thấy một bóng người đang đứng ở ban công.
Ký túc xá Giang Đại là phòng bốn người, Thi Uyển, bạn cùng phòng đối diện, là người bản địa. Học kỳ này chịu không nổi chiếc giường sắt chật hẹp và lạnh lẽo của ký túc, nên đã xin chuyển sang ở trọ. Người bạn còn lại Lương Phù thì tính tình hoang dã, chẳng thân với ai, chuyện không về ký túc là chuyện như cơm bữa.
Tối nay Lương Phù không về, chỉ còn lại cô và Kỳ An.
Kính cửa ban công phủ một lớp sương mỏng, bóng dáng của Kỳ An vì thế càng trở nên mờ ảo.
Chiếc áo khoác đen rộng thùng thình khoác hờ trên vai cô, tóc dài được buộc đuôi ngựa thấp ở sau gáy, cổ trắng vốn đã nhợt nhạt giờ bị lạnh đến tái xanh.
Trong bóng tối có ánh đỏ rực chập chờn, điếu thuốc cháy trong tay cô, khói xám xanh tỏa ra, chậm rãi lan khắp không khí.
Ánh trăng rọi lên gương mặt cô, vẽ lên từng sợi lông tơ mềm mảnh. Ánh mắt cô rũ xuống nhìn điếu thuốc nơi ngón tay, mùi bạc hà quen thuộc và lạnh lẽo lan ra trong khoang mũi.
Điếu thuốc đã cháy gần nửa, cuối cùng cô gom đủ dũng khí, không thuần thục mà đưa lên miệng, sau đó bị sặc ho dữ dội.
Ánh trăng rọi sáng mặt cô, nước mắt sinh lý trào nơi khóe mắt vì bị sặc, cô vội lấy tay che miệng, cúi gập người lại để không phát ra tiếng động.
Két —
Cửa ban công bị đẩy ra.
Kỳ An giống như đứa trẻ làm chuyện xấu bị bắt tại trận, cô lập tức dụi tắt điếu thuốc, vội vàng vẫy tay xua khói, gượng gạo kéo môi: “Dao Dao. . .”
(Dao Dao là tên gọi thân mật của Văn Xu.)
“Tớ đánh thức cậu sao?”
“Không phải.”
Văn Xu kéo áo khoác lại cho ấm, ánh mắt nhìn người đối diện rõ ràng tràn đầy lo lắng, lông mày cô gái nhíu chặt, ánh mắt màu hổ phách mệt mỏi và buồn thẳm.
Cô như một món đồ thủ công dễ vỡ.
Văn Xu nhìn Kỳ An đầy lo lắng: “An An, cậu lại mất ngủ nữa à?”
“Cậu đứng ở đây cả đêm rồi sao. . .”
Kỳ An gật đầu, giọng bình thản không cảm xúc, như thể đã quá quen thuộc: “Ngủ không được, chỉ muốn ra ngoài hóng gió.”
“Cậu muốn bị cảm nặng à?”
Văn Xu kéo cô vào phòng, rót cho một cốc nước nóng, áp tay lên má cô để kiểm tra nhiệt độ: “Cảm thấy khó chịu ở đâu không?”
Khí nóng khiến lông mi ẩm ướt, Văn Xu vẫn không yên tâm: “Hay tụi mình đi bệnh viện xem thử nhé?”
Kỳ An cầm cốc nước, nhấp một ngụm, đôi môi khô khốc cuối cùng cũng dịu lại: “Không cần đâu, bệnh cũ thôi, không có gì nghiêm trọng.”
Văn Xu mấp máy môi, không biết nên nói gì. Trong đầu bất giác hiện lên một hình ảnh của mùa đông năm nhất đại học.
Khi đó, Kỳ An còn tệ hơn bây giờ rất nhiều.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp ấy lúc nào cũng ủ rũ vô hồn, người thì gầy rộc đi một vòng, trông xanh xao hốc hác vô cùng.
Gương mặt luôn vô cảm, rất ít khi có ai thấy cô cười. Nghe các chị khóa trên trong khoa từng nhắc bóng gió rằng, cô từng phải nghỉ học hơn nửa năm vì bệnh, sau đó mới quay lại trường và học ghép với khóa của họ.
Cụ thể là bệnh gì thì không rõ. Nhưng Văn Xu từng thấy cô uống loại thuốc đó…
Một lần khuya muộn, Văn Xu cày liền tám tập phim đến ba giờ sáng, lén lút xuống giường thì phát hiện Kỳ An đang một mình đứng trên ban công, bả vai run rẩy không kìm nén được, đầu cúi gằm lặng lẽ rơi nước mắt.
Về sau cô mới biết — Trong lòng Kỳ An, luôn giấu một người mà cô yêu rất sâu nặng.
Hai người ngồi nói chuyện rất lâu, chủ đề lại quay về buổi tiệc tối nay.
Văn Xu kéo ghế ngồi cạnh cô: “Học đệ Quý đưa cậu về à?”
“Không.” Kỳ An đổi tư thế, cằm gác lên đầu gối: “Tớ tự về.”
Văn Xu nhìn nghiêng khuôn mặt cô, thở dài: “Cậu ấy cũng có lòng tốt thôi. Thấy cậu đi rồi, cậu ấy vội vàng đuổi theo. . . Người ta chỉ muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân một lần, sao cậu lại tuyệt tình thế.”
Kỳ An khẽ cong môi như cười, nhưng trong mắt chẳng có chút cảm xúc: “Đã không có khả năng, thì đừng cho người ta hy vọng. Không thể kéo người ta trễ tàu cùng mình.”
Văn Xu cắn môi, im lặng một lúc rồi dò hỏi: “Tớ thấy học đệ Quý cũng không tệ đâu. Viện Kinh tế quản trị nổi tiếng khó vào, nghe nói điều kiện nhà cậu ấy cũng ——”
“Dao Dao.”
Hai tiếng rất nhẹ nhưng như có ma lực, khiến Văn Xu không thể nói tiếp nửa câu sau.
“Thôi vậy.” Cô xoắn lấy tóc, có chút bực dọc, rồi hỏi khẽ: “Chẳng lẽ cậu định cứ đợi mãi như thế?”
Chiếc nhẫn nơi ngón áp út vẫn chưa tháo ra, đầu ngón tay khẽ lướt qua mặt nhẫn, lạnh như băng tuyết tan trong lòng bàn tay.
Kỳ An lắc đầu: “Tớ không biết.”
“Nếu thật sự đợi mãi mà không thấy, cậu tính sao?”
Cô vẫn nói không biết.
Ngày hôm sau, nhiệt độ lại giảm vài độ nữa, bảng thông báo nhảy lên cảnh báo lạnh kèm theo bão tuyết.
Cả sáng là lớp Luật Kinh tế, ông giáo sư già giảng rất nhanh, kiến thức dày đặc, chép không kịp, chỉ cần lơ là hai phút là lạc trôi khỏi bài.
Trong lớp ấm áp đến mức muốn ngủ, phải cực kỳ kiên cường mới không gục xuống bàn.
Sau bốn tiếng đồng hồ dài đằng đẵng, ai cũng đau đầu nhức óc, than trời oán đất. Tuyệt vọng nhất là chỉ được nghỉ trưa một tiếng, chưa kịp ăn xong cơm thì đã phải vội chạy sang tòa khác học Dân luật và Thương luật.
Tối còn hai tiết Chính trị tư tưởng.
Văn Xu hôm trước uống rượu say, hôm nay vất vả cả ngày đến nỗi không nhấc nổi tay, nằm bò ra bàn làm bài tập, mệt rã rời, vừa lướt điện thoại vừa th* d*c.
“Không thể nào.” Ngón tay cô dừng lại trên một bài đăng, giọng hạ thấp: “Lương Phù lại cúp học hôm nay.”
Kỳ An trước khi ra ngoài có uống thuốc hạ sốt, nhưng giờ lại âm ỉ sốt lại, mấy kiến thức lướt từ tai trái sang tai phải, không đọng lại nổi. Cô dụi mặt cho tỉnh, giọng ngạt ngạt: “Cậu ấy đi khu mới làm gì nhỉ?”
Văn Xu lướt bài đăng qua, không bấm like, giọng mơ hồ: “Còn làm gì nữa chứ.”
Kỳ An không hiểu, chớp mắt, má phồng nhẹ ra suy nghĩ.
Biểu cảm này của cô đáng yêu quá mức, Văn Xu không kìm được véo má cô một cái, hạ giọng: “Tất nhiên là đi kiếm trai rồi.”
“Viện Kỹ thuật tỉ lệ nam nữ là 7:1, cao nhất cả Giang Đại. Đâu như khoa Luật của tụi mình.”
“Tỉ lệ 1:12, cả lớp chỉ có năm nam, chưa nói đến ngoại hình, ngay cả xu hướng tình cảm cũng không dám chắc.”
Kỳ An: “…”
Giảng viên đột ngột gọi đến số báo danh của cô, Kỳ An luống cuống lật sách tìm đáp án. Sau khi ngồi xuống, vẫn nghe Văn Xu tiếp tục thì thầm bên tai: “À đúng rồi, nghe bạn ở Viện Kỹ thuật bảo ——”
Văn Xu vốn giao thiệp rộng, mỗi viện đều có bạn, nắm rõ mọi thể loại drama: “Nghe nói gần đây có mấy sinh viên trao đổi từ Mỹ về, trong đó có một người siêu đẹp trai, hình như là người gốc Hoa.”
“Phải nhờ chụp lén ảnh gửi qua cho xem thử mới được.”
Kỳ An không lên tiếng, chống cằm nhìn sách, thẫn thờ.
Từ giảng đường bước ra đã hơn tám giờ tối, trời tối đen như mực, khuôn viên trường yên tĩnh mà sáng rực ánh đèn. Trong thư viện và phòng tự học, khắp nơi là những bóng dáng chăm chỉ.
Văn Xu khoác tay Kỳ An, thì thầm bên tai cô là muốn ghé căn tin hai ăn mua Oden làm bữa khuya. Chưa nói dứt câu, phía trước mấy nữ sinh bỗng reo lên ngạc nhiên.
Kỳ An chưa hiểu chuyện gì, Văn Xu cũng kích động chỉ lên trời: “An An, nhìn kìa!”
“Đêm nay có mưa sao băng!”
Văn Xu lập tức nhắm mắt, chắp tay trước ngực, ước nguyện cả một tràng dài: “Mong là mặt ít nổi mụn hơn, giảm thêm được vài ký, thi cuối kỳ thuận lợi qua môn, thầy cô nương tay cho điểm đẹp.”
“Tốt nhất là gặp được một anh đẹp trai, với một chuyện tình sinh viên mãnh liệt.”
Nói xong, cô mở mắt ra, thấy Kỳ An vẫn chưa phản ứng gì, liền chọc má cô: “An An, mau ước đi chứ.”
Kỳ An cong mắt cười: “Tớ không tin mấy cái đó.”
“Sao có thể không tin?” Văn Xu không cho phép cô bỏ lỡ cơ hội: “Mưa sao băng linh lắm. Ước đi!”
Không còn cách nào khác, Kỳ An đành bắt chước nhắm mắt lại, chưa đầy nửa phút lại mở ra.
“Cậu sao không nói điều ước ra?”
Hơi nóng từ Oden tỏa ra mờ mịt, Văn Xu vừa nhai viên chả giòn vừa hiếu kỳ: “Ước phải nói ra mới linh.”
Kỳ An bước chậm lại.
Ý nghĩ bất giác quay về mùa đông năm cô mười bảy tuổi, ngày sinh nhật hôm đó.
Trong căn phòng nhỏ lờ mờ ánh sáng, có một người từng nói với cô những lời tương tự:
“Ước nguyện phải nói ra thì mới linh.”
“Thật vậy sao?”
“Tất nhiên rồi. Em không nói ra thì sao anh giúp em thực hiện được.”
Cô cũng nhớ rõ câu phía sau: “Lúc nãy không phải anh hỏi em ước gì sao. Em ước được mãi mãi ở bên anh.”
Cảm xúc trong phút chốc trào dâng, cơn bệnh khiến mọi thứ càng mãnh liệt hơn. Kỳ An cố kìm nén cảm giác chua xót nơi mũi, rồi không biết đang hướng về đâu, buột miệng nói một câu —
“Cậu gạt tớ.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.