Quý Ưng nhanh chóng nhận ra mình đã lỡ lời.
Mái tóc dài, đen nhánh mềm mại vương quanh chiếc cổ mảnh mai yếu đuối của cô gái, cánh tay cô chầm chậm buông xuống, rũ bên người một cách bất lực.
Kỳ An cúi thấp đầu, hàng mi đen như cánh bướm nhẹ nhàng run rẩy, mỗi lần chớp mắt là thêm một vệt nước mắt vương lại.
Quý Ưng vội vàng lấy khăn giấy từ túi ra, mặt đầy lúng túng và bối rối: “Học tỷ. . . Xin lỗi, em không cố ý.”
Kỳ An lắc đầu nói không sao, tóc khẽ lay theo động tác.
Cô không nhận khăn giấy, chỉ dùng khớp ngón tay ấn nhẹ lên vùng da dưới mắt, dùng nhiệt độ cơ thể để lau đi vết nước mắt còn sót.
Cô cố gắng kiềm nén giọng mũi: “Muộn rồi, tôi về trường trước đây.”
Quý Ưng bước lên nửa bước: “Để em đưa chị về đi, trời tối thế này, một mình không an toàn.”
Gió càng thêm dữ dội, lùa thẳng vào cổ áo không chút nể tình.
Trán nóng râm ran, đầu óc mơ hồ, Kỳ An siết chặt tay áo, đầu ngón tay trắng bệch vì siết mạnh, ho khan vài tiếng mới lấy lại giọng: “Thật sự không cần đâu.”
Đèn giao thông thay đổi ba lần, cách đó vài trăm mét, tiếng nhạc ở cổng bar đổi sang nhạc rock, không khí trở nên sôi động hơn.
Dưới ánh đèn neon rực rỡ, bụi bay mù mịt, Quý Ưng đứng yên tại chỗ, nhìn bóng dáng gầy gò, đơn độc của cô gái ấy dần hòa vào màn đêm dày đặc, từng chút một biến mất khỏi tầm mắt.
Đôi mắt cậu trầm xuống, không chớp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804349/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.