🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Mười giờ sáng hôm sau, Bệnh viện Nhân dân số 3, thành phố Giang Bắc.

Cơn gió tuyết hoành hành suốt đêm cuối cùng cũng tan đi, ánh nắng xuyên qua những tầng mây mỏng, rọi xuống giàn trầu bà xanh tốt trên ban công.

Trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo và hăng nồng. Dòng thuốc từ ống truyền nhỏ giọt chậm rãi vào tĩnh mạch.

Tối qua, Văn Xu bị đánh thức bởi một âm thanh nặng nề. Mơ màng ngồi dậy khỏi giường, cô kéo rèm ra thì thấy Kỳ An đã ngất xỉu trên sàn.

Đó là một tư thế đầy bất an, tay chân co rúm, trán thấm đầy mồ hôi lạnh khiến tóc bết rối loạn. Khuôn mặt trắng bệch như giấy vẫn còn in rõ những vệt nước mắt.

Trông như thể cô đã khóc cả một đêm.

Các viên thuốc trắng rải rác xung quanh, cổ áo ngủ bị xô lệch, một chiếc vòng bạc chế tác tinh xảo rơi khỏi cổ cô.

Gọi mấy lần không thấy phản ứng, Văn Xu vội vàng gọi cấp cứu. Trong lúc chờ đợi, cô phát hiện tay Kỳ An siết rất chặt, như đang bảo vệ thứ gì đó cực kỳ quý giá.

Cô nhẹ nhàng mở bàn tay ấy ra, trong đường vân lòng bàn tay, lặng lẽ nằm đó là một chiếc nhẫn bạc.

Dưới ánh trăng, cô nhìn rõ dòng chữ nhỏ khắc bên trong:

A & Y

Cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, hình ảnh đầu tiên hiện ra là trần nhà trắng xóa.

Ngón tay hơi co lại, không khí len qua kẽ tay như những đợt sóng cuộn. Đầu óc choáng váng dữ dội, cổ họng khô khốc trào lên chút vị tanh mằn mặn.

Văn Xu nhận ra người trên giường đã tỉnh lại, lập tức nắm lấy tay cô: “An An… Cậu thấy khá hơn chưa?”

Đôi môi khô khốc mấp máy nhưng Kỳ An yếu ớt đến mức không thể phát ra âm hoàn chỉnh, chỉ có thể khẽ gật đầu và dùng khẩu hình để trả lời: “Tớ không sao.”

“Không sao được à…”

Sắc mặt của Kỳ An vẫn vô cùng tệ. Mái tóc đen càng làm làn da xám nhợt trở nên yếu ớt hơn. Dù đã ngủ được bảy tám tiếng, nhưng cô vẫn mệt mỏi rã rời, đáy mắt đầy những tia máu đỏ vì mất ngủ.

Chỉ qua một đêm mà cả người cô như gầy rộc đi thấy rõ.

Lưng đẫm mồ hôi lạnh, Văn Xu nhớ lại cảnh tượng đêm qua mà vẫn còn rùng mình sợ hãi.

Nếu hôm đó cô ngủ sâu hơn chút nữa, nếu không kịp đưa Kỳ An đến bệnh viện…

Hậu quả có thể không thể tưởng tượng nổi.

Y tá đúng lúc vào kiểm tra. Vì đã quen thuộc với tình trạng của cô, sau khi thay thuốc xong liền căn dặn: “Phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa nhé.”

Đồng hồ trên tường tíc tắc trôi, bóng nắng ngoài cửa sổ cũng từ từ chuyển dịch.

Cảm giác đau nhức khắp người dần giảm bớt, Kỳ An nhận ra ánh mắt Văn Xu như có điều gì đó muốn nói, liền đưa tay nắm lấy tay bạn: “Có chuyện gì vậy, Dao Dao?”

Văn Xu cắn môi, lông mi khẽ run, giọng nói tràn đầy lo lắng: “An An, dạo này cậu có chuyện gì buồn phải không…?”

Tối qua cảm xúc của Kỳ An thật sự rất bất ổn, thêm vào đó là biểu hiện thất thần kéo dài mấy tuần gần đây.

Cô hiểu rõ tính cách của Kỳ An, nhìn ngoài thì yếu đuối mềm mỏng, nhưng thật ra lại rất giỏi chịu đựng.

Dù đã là bạn cùng phòng gần ba năm, nhưng hiếm khi thấy cô bộc lộ cảm xúc tiêu cực. Hầu hết thời gian, cô đều tự mình lặng lẽ nuốt xuống mọi thứ.

Người có thể khiến cô buồn đến mức phát bệnh và nhập viện…

Trong lòng Văn Xu dần hiện lên một cái tên, nhưng cô không dám chắc.

Kỳ An hơi khựng lại, rồi nở nụ cười nhẹ: “Dao Dao, tớ không sao đâu.”

“Chỉ là gần đây không ngủ ngon, dọa cậu sợ rồi.”

Văn Xu mím môi đến trắng bệch, do dự mấy giây rồi không hỏi thêm: “Nếu thật sự có chuyện không vui, nhất định đừng giấu trong lòng.”

“Nói ra đi, nhé?”

Kỳ An ngoan ngoãn gật đầu: “Biết rồi mà.”

Buổi sáng còn hai tiết cuối là môn Luật Kinh tế, thầy dạy rất nghiêm nên không dễ xin nghỉ. Kỳ An giục bạn: “Dao Dao, cậu về lớp học đi.”

“Ở đây có y tá chăm, tớ không sao đâu.”

Văn Xu vẫn còn lo, liếc nhìn vài lần rồi mới xách túi lên: “Vậy nếu thấy khó chịu, nhất định phải gọi người tới nhé.”

Kỳ An liên tục gật đầu: “Yên tâm đi.”

“Cậu cũng nhớ học hành tử tế đó. Ghi chú trong lớp tớ còn trông chờ vào cậu đấy.” Cô cố pha trò.

Văn Xu cúi xuống xoa đầu cô một cái: “Được rồi.”

Tiếng bước chân vang vọng trong phòng bệnh. Bóng dáng Văn Xu dần khuất nơi hành lang.

Dường như không thể cố gắng thêm dù chỉ một giây, nụ cười trên mặt Kỳ An lập tức tan biến, cô lại trở về trạng thái chết lặng.

Cô đưa tay không cắm kim truyền lên ngực, mỗi nhịp thở đều như tiêu hao hết sức lực.

Ánh sáng chiếu xuống những đầu ngón tay mong manh, nhưng chẳng thể đem lại chút sinh khí nào. Cô như một con bướm chao đảo giữa mặt biển chỉ chờ bị nhấn chìm bất cứ lúc nào.

Bác sĩ đã tiêm thuốc an thần cho cô. Chẳng bao lâu sau khi tỉnh lại, Kỳ An lại lịm đi…

Và chìm vào một giấc mộng thật dài.

Trong mơ, cô quay lại con phố tối tăm ở Cẩm Xương, Trần Trạch Dã vẫn mặc áo đen, lặng lẽ bước phía trước.

Cô không kìm được mà gọi tên anh, chỉ thấy bước chân anh hơi khựng lại, sau đó khó tin mà quay đầu.

Vai trò hoán đổi, lần này là anh vội vàng chạy về phía cô.

Bước chân vừa vội vừa gấp, lòng bàn tay ấm áp ôm lấy eo cô, chỉ hơi dùng sức liền kéo người vào lòng, đầu vùi sâu vào hõm cổ cô, toàn thân run rẩy không ngừng.

Giọng nói khàn đục như rắc cát, tình yêu kìm nén tràn ra trong từng tiếng gọi bên tai: “An An… Anh nhớ em nhiều lắm.”

Kỳ An cũng muốn vòng tay ôm lại anh, nhưng đúng lúc ấy giấc mơ tan biến.

Chiếc điện thoại đặt bên gối rung nhẹ. Lớp trưởng gửi vài thông báo về cuộc thi vào nhóm lớp.

Kỳ An trả lời “Đã nhận được” phía dưới, sau đó vặn âm lượng nhỏ nhất, kéo chăn trùm qua đầu, lăn qua lăn lại trong bóng tối. Nhưng giấc mơ ấy, dù cố mấy cũng không thể tiếp tục.

Khoé mắt dần cay xè, cô chợt có một ý nghĩ thật điên rồ:

Tại sao lại phải tỉnh lại?

Tại sao không thể ngủ mãi trong giấc mơ đó?

Đúng lúc ấy, cửa phòng bệnh vang lên tiếng mở. Kỳ An nghiêng đầu nhìn theo tiếng động, tròn mắt ngạc nhiên: “San San?”

Giữa mùa đông giá rét, cô gái kia lại mặc váy dài màu kem, để lộ bắp chân trắng trẻo thon thả.

Tóc đen dài đến eo buông xõa trên cánh tay, nổi bật bên làn da trắng lạnh và chiếc cổ mảnh mai. Mái tóc trước trán vén lên, lộ ra gương mặt tinh xảo mà lạnh lùng.

Mạnh San là bạn cùng phòng năm nhất đại học của cô.

Hồi đó không khí trong phòng chẳng hòa thuận. Kỳ An mang danh thủ khoa tỉnh vào khoa Luật, lại xinh đẹp dịu dàng nên nhanh chóng gây được tiếng vang trong viện.

Hai người bạn cùng viện dần dần nảy sinh ghen tị, cố ý xa lánh, sau đó thậm chí coi cô như không tồn tại.

Lần khiến cô ấn tượng nhất là lúc nửa đêm từ thư viện trở về, phát hiện bàn học bị lục lọi, sách vở tài liệu bừa bộn, bài báo cáo đã viết cũng biến mất.

Cô cố kiềm chế tức giận để chất vấn, đối phương chỉ tỏ vẻ vô can, nói không biết cô đang nói gì.

Tối hôm đó, cuối cùng là Mạnh San đứng ra bênh vực cô.

Khác với những người kia, Mạnh San học ngành khác, lịch học cũng khác, lại bận rộn làm thêm, rất ít khi về phòng, ít nói, luôn có vẻ không hợp với ai.

Không ngờ sau cùng lại là người cùng cô vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất.

Khi cô từng có ý định từ bỏ chính mình, Mạnh San chưa bao giờ buông tay. Cả hai cùng nằm chen chúc trên chiếc giường nhỏ hẹp, chia sẻ bí mật, cùng ôm nhau khóc trong đêm đông lạnh buốt.

Mạnh San kéo ghế ngồi xuống bên giường, nhìn khuôn mặt tiều tụy của cô mấy giây, cau mày đau lòng: “Đỡ hơn chưa?”

Kỳ An không muốn khiến cô lo, liền lắc đầu: “Không sao đâu.”

Mạnh San cau mày chặt hơn, giọng hơi trách móc: “Trước mặt tớ còn cần nói dối nữa à.”

Kỳ An cười nhạt, nịnh nọt lắc lắc tay cô: “Không có nói dối mà.”

“Cậu biết tớ đang nằm viện bằng cách nào thế?”

Mạnh San rót cốc nước ấm, đưa đến miệng cô: “Y tá gọi điện báo cho tớ.”

Đôi môi khô khốc được làm ướt, Kỳ An lại nhấn mạnh: “Thật sự không sao.”

Ánh mắt vô tình lướt thấy quyển nhật ký trên đầu giường, Mạnh San như chợt nhận ra điều gì đó, hơi căng thẳng nhìn cô: “Anh ta quay lại rồi?”

Kỳ An gật đầu, cổ họng khó khăn phát ra một tiếng “ừ”.

“Rồi sao nữa?”

Kỳ An ngẩn ra, không biết nên mở lời từ đâu.

Rồi sao nữa…

Chính cô cũng không thể nói rõ ràng bọn họ bây giờ rốt cuộc là gì.

Mạnh San dường như hiểu được gì đó từ sự im lặng của cô, không nhịn được thay cô nói: “Đồ cặn bã.”

Kỳ An lập tức phản bác: “Anh ấy không phải. Cậu đừng nói anh ấy như vậy.”

“Anh ấy là người tốt nhất trên đời này.”

Cảm xúc bị chọc trúng, nước mắt lập tức tuôn trào, Kỳ An nghẹn ngào từng chút một: “San San, cậu biết không… anh ấy gầy đi nhiều lắm, gầy đến mức suýt không nhận ra, tóc cũng cắt ngắn rồi, ánh mắt anh ấy nhìn tớ luôn lảng tránh, trên người anh ấy có cảm giác rất lạ…”

“Anh ấy ở trong một căn nhà thuê cực kỳ tồi tàn bên Cẩm Xương, ngay cả hệ thống sưởi cơ bản cũng không có…”

“Chỉ cần nghĩ tới cảnh đó là tớ lại muốn khóc, đau lòng đến mức không thở nổi.”

“Nhưng cậu đã đợi anh ta gần năm năm.” Mạnh San không nhịn được ngắt lời cô, “Cậu nghĩ năm năm ấy thật sự có thể lướt qua như một cảnh phim sao? Bao nhiêu dằn vặt trong đó chỉ mình cậu hiểu.”

“Cậu đau lòng cho anh ta, nhưng ai đau lòng cho cậu?”

“Không giống nhau.” Kỳ An lau đi nước mắt trên mặt, nói với vẻ kiên định: “San San, chuyện này không giống nhau.”

“Mọi chuyện bắt đầu từ tớ, đợi anh ấy là điều tớ cam tâm tình nguyện.”

“Vả lại tớ còn có mọi người ở bên, nhưng mà…”

Kim truyền cắm trên mu bàn tay khiến cơn đau nhói dâng lên, mắt Kỳ An đỏ hoe, cô nhìn bạn mình: “Nhưng Trần Trạch Dã thì không có ai cả.”

“Anh ấy chỉ có mình tớ.”

“Tớ không muốn mọi người trách anh ấy.”

“Vì tớ yêu anh ấy.”

Chiều thứ Tư, Văn Xu vừa tan học môn Luật thương mại, quay về ký túc xá, còn chưa kịp đặt cặp xuống, đã phấn khích quay sang Lương Phù bên cạnh: “Trời ơi trời ơi!”

“Tớ vừa thấy một anh đẹp trai cực kỳ ngoài kia!”

Lương Phù tháo tai nghe xuống, tỏ vẻ không tin mấy chuyện này: “Thật không đó?”

“Chắc không phải cậu nhìn nhầm chứ?”

“Không đời nào!” Văn Xu đập ngực thề thốt: “Tớ vừa mới lén nhìn anh ấy một lúc lâu luôn đó!”

“Đẹp trai quá mức tưởng tượng, tớ còn nghi anh ta không phải sinh viên trường mình, mà từ đại học Giang Truyền kế bên đi lạc qua cơ!”

Lương Phù vẫn không tin: “Có chụp được ảnh không?”

Văn Xu đập trán: “A a quên mất tiêu!”

“Giờ tớ ra chụp còn kịp không?”

Lương Phù đeo tai nghe lại, dội một gáo nước lạnh: “Thôi đi má ơi.”

“Mấy anh đẹp trai đi lảng vảng ngoài ký túc xá nữ thường là đã có chủ rồi đó.”

Văn Xu nghĩ nghĩ, thấy cũng hợp lý, liền thở dài ngồi thụp xuống ghế: “Nhưng mà thật sự đẹp trai lắm luôn, nhìn là biết kiểu cực khó tán.”

“Không biết cô gái nào có phúc phận thế nữa.”

Hôm đó là ngày thứ hai Trần Trạch Dã quanh quẩn gần ký túc xá nữ của khoa Luật.

Suy nghĩ của anh rất đơn giản, chỉ muốn đến nhìn xem cô sống thế nào. Anh biết chắc cô sẽ đau lòng, nhưng nỗi đau nào rồi cũng sẽ qua.

Chỉ cần cô ổn, thì dù anh có chết cũng cam tâm.

Nhưng bóng dáng Kỳ An mãi chẳng xuất hiện.

Sự bất an như bong bóng ga trong lòng anh ngày càng tích tụ, từng chút một làm lý trí và sự bình tĩnh rạn nứt.

Anh biết Văn Xu là bạn cùng phòng của cô. Khi thấy cô ấy bước ra khỏi tòa nhà ký túc, anh lập tức tiến tới chặn lại.

Một thân ảnh đột ngột xuất hiện khiến Văn Xu giật mình, theo phản xạ lùi lại nửa bước. Nhìn rõ mặt anh, còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe giọng nói khàn khàn vang lên: “Kỳ An đâu?”

“Sao cô ấy không đi học cùng cô?”

Khí thế trên người anh khiến Văn Xu sững người, còn chưa kịp suy nghĩ mối quan hệ giữa hai người, đã lắp bắp trả lời: “An An… An An bị bệnh rồi, đang ở bệnh viện.”

“Bệnh viện nào?” Trần Trạch Dã như nghe thấy tiếng bom nổ bên tai, trăm nghìn suy nghĩ xấu ập đến, hô hấp hỗn loạn, yết hầu lên xuống: “Bệnh viện nào?”

“Bệnh viện Nhân dân số ba.”

Không chờ nói thêm lời nào, Trần Trạch Dã lập tức quay đầu chạy về phía cổng trường, vạt áo bị gió cuốn tung, cắt vụn từng tia nắng nhỏ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.