Mười giờ sáng hôm sau, Bệnh viện Nhân dân số 3, thành phố Giang Bắc.
Cơn gió tuyết hoành hành suốt đêm cuối cùng cũng tan đi, ánh nắng xuyên qua những tầng mây mỏng, rọi xuống giàn trầu bà xanh tốt trên ban công.
Trong phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng lạnh lẽo và hăng nồng. Dòng thuốc từ ống truyền nhỏ giọt chậm rãi vào tĩnh mạch.
Tối qua, Văn Xu bị đánh thức bởi một âm thanh nặng nề. Mơ màng ngồi dậy khỏi giường, cô kéo rèm ra thì thấy Kỳ An đã ngất xỉu trên sàn.
Đó là một tư thế đầy bất an, tay chân co rúm, trán thấm đầy mồ hôi lạnh khiến tóc bết rối loạn. Khuôn mặt trắng bệch như giấy vẫn còn in rõ những vệt nước mắt.
Trông như thể cô đã khóc cả một đêm.
Các viên thuốc trắng rải rác xung quanh, cổ áo ngủ bị xô lệch, một chiếc vòng bạc chế tác tinh xảo rơi khỏi cổ cô.
Gọi mấy lần không thấy phản ứng, Văn Xu vội vàng gọi cấp cứu. Trong lúc chờ đợi, cô phát hiện tay Kỳ An siết rất chặt, như đang bảo vệ thứ gì đó cực kỳ quý giá.
Cô nhẹ nhàng mở bàn tay ấy ra, trong đường vân lòng bàn tay, lặng lẽ nằm đó là một chiếc nhẫn bạc.
Dưới ánh trăng, cô nhìn rõ dòng chữ nhỏ khắc bên trong:
A & Y
…
Cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu, hình ảnh đầu tiên hiện ra là trần nhà trắng xóa.
Ngón tay hơi co lại, không khí len qua kẽ tay như những đợt sóng cuộn. Đầu óc choáng váng dữ dội, cổ họng khô khốc trào lên chút vị tanh mằn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804353/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.