Trời chiều u ám, mây đen dày đặc như mực phủ kín bầu trời, không một tia sáng xuyên qua nổi. Buổi trưa tuyết rơi lặng lẽ, kéo dài lê thê.
Bên ngoài cửa sổ mờ hơi nước, đèn đường và cảnh phố rực rỡ bị nhòe nhoẹt, ánh sáng yếu ớt phủ lên thành phố, dòng xe nườm nượp rộn ràng như dòng người nôn nao giữa cơn mưa lạnh.
Đèn đỏ chỉ kéo dài nửa phút, xe lại tiếp tục lăn bánh. Trần Trạch Dã lần thứ ba mở miệng thúc giục: “Bác tài, làm ơn chạy nhanh hơn một chút được không?”
“Cậu trai à, tự cậu nhìn đi.” Tài xế vỗ mạnh hai cái lên vô lăng, giọng đặc sệt vùng Giang Bắc. “Phía trước kẹt xe đến thế kia, không phải tôi không muốn nhanh đâu.”
Trên đài phát thanh trong xe, một bài hát khác vang lên —
《Hoài Niệm Của Tôi》của Tôn Yến Tư.
Lòng tự tôn thường kéo con người xa cách, khiến tình yêu đi vào lối rẽ… Tài xế liếc qua gương chiếu hậu, thấy chàng trai ngồi phía sau mặc đồ đen từ đầu tới chân, trông chỉ tầm hai mươi mấy, nét mặt sắc sảo, xương gò má, cằm, tất cả đều đẹp nổi bật. Ánh đèn đường bị hơi nước làm mờ, đổ nghiêng lên sống mũi cao, khiến khí chất lạnh lùng càng thêm rõ nét. Chỉ có điều duy nhất lệch tông là đôi mày đang cau chặt, đuôi mắt thu lại, trong ánh nhìn đen láy chứa đầy lo lắng và căng thẳng. “Vội thế này, người nhà cậu bị bệnh à?” tài xế hỏi. “Không phải,” Trần Trạch Dã vẫn nhìn chằm chằm về phía trước, giọng khàn đục: “Là bạn gái tôi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804354/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.