🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Gió tuyết ngoài cửa sổ càng lúc càng dữ dội, tiếng gió rít gào, những hạt tuyết như mưa đá đập vào kính cửa sổ, mang theo sức nặng xuyên thấu giống như đang dội thẳng vào trái tim cả hai người.

Lởm chởm đầy vết xước, cơn đau dâng lên, tim như ngừng đập.

Và cuộc đối đầu bùng nổ trong phòng bệnh này, còn dữ dội hơn bất cứ trận gió tuyết nào ngoài kia.

Một người la hét, một người im lặng, nhưng cảm xúc trào dâng như sóng lớn cuộn trào nhấn chìm mọi thứ.

Kỳ An vẫn rất mất kiểm soát, không chỉ vì những ấm ức dồn nén suốt những ngày qua, mà nhiều hơn là vì thương xót Trần Trạch Dã.

Như thể trái tim bị moi mất một phần.

Chóp mũi nhỏ đỏ ửng, tóc rối dính vào má, cô cúi đầu, nước mắt rơi không ngừng, nhưng vòng tay ôm lấy anh càng lúc càng siết chặt, sợ chỉ cần lơi một chút, người trước mặt sẽ biến mất.

Giọng cô khàn đặc vì khóc, hơi thở rối loạn, vô vàn cảm xúc rối ren hòa quyện, cô cố ý dùng giọng điệu hung dữ trách móc anh: “Trần Trạch Dã, anh không thể ích kỷ như thế được!”

“Em không cần cái kiểu tốt cho em do anh tự cho là đúng!”

“Anh nghĩ đẩy em ra thì em sẽ sống tốt hơn à?”

“Em nói cho anh biết — KHÔNG ĐÂU!”

Căn bệnh trong cô đã ăn vào tận xương tủy. Mà Trần Trạch Dã là phương thuốc duy nhất.

Cô có thể bất chấp tất cả, kiên trì đợi suốt 1647 ngày, chịu đựng những đêm dài đau đớn, phần lớn là vì tin rằng anh vẫn yêu cô.

Nếu thật sự anh không cần cô nữa…

Cô chắc chắn sẽ không thể sống tiếp.

Cạn kiệt sức lực cuối cùng, lông mi thấm ướt nước mắt, âm cuối cũng run rẩy vỡ vụn: “Anh không thể cứ thế bỏ rơi em…”

“Em không đồng ý. Càng không cho phép.”

Trong ván cược tình cảm này, Trần Trạch Dã thừa nhận mình thua thảm hại.

Anh lấy danh nghĩa tình yêu để bước vào, dùng những lời nói ngược lòng để cược, cược rằng anh yêu nhiều hơn, cược rằng như vậy cô sẽ bớt đau, cược rằng vết thương sẽ sớm lành.

Nhưng kết quả là sai hoàn toàn.

Tình yêu vốn không nên là một trò chơi thắng thua.

Mà là hai kẻ cô đơn lang thang, giữa vũ trụ bao la tìm thấy nhau, sau đó tựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau chữa lành từng vết đau.

Trần Trạch Dã nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng sâu. Tay anh vẫn nhẹ nhàng v**t v* mái tóc cô, thì thầm: “An An, anh sai rồi.”

“Anh không nên làm vậy, là anh không đúng. Khiến An An của chúng ta phải buồn.”

“Anh rõ ràng đã nói rồi… Dù cả thế giới có vứt bỏ anh, em cũng sẽ không.” Cô thì thầm với giọng nức nở.

“Anh không thể thất hứa một lần nữa…”

Trái tim Trần Trạch Dã bị xé rách từng mảnh. Mi mắt run rẩy, tay anh nâng cằm cô lên, cúi thấp đầu xuống, trán chạm trán, hơi thở ấm áp giao nhau.

Gần như xóa tan mọi dối trá và khoảng cách.

“Anh sẽ không thất hứa.”

“An An, anh sẽ không bao giờ thất hứa nữa.”

Cách nhau một khoảng gần trong gang tấc, giữa làn nước mắt mơ hồ, Kỳ An thấy rõ đôi mắt anh.

Trần Trạch Dã dịch tay về sau cổ cô, vừa day nhẹ vừa từng chữ rõ ràng thề hứa: “Trần Trạch Dã tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em nữa.”

Những nụ hôn ấm nóng rơi xuống bên môi cô, rồi lan dần đến má, đến tai, anh hạ giọng gọi khẽ, giọng như trầm khàn đầy khao khát: “Bảo bối…”

“Anh rất nhớ em, cũng rất yêu em.”

Anh sao có thể không yêu cô chứ.

Đó là cô gái mà năm mười bảy tuổi anh đã muốn cưới về.

Là người khiến anh vượt ngàn dặm quay về chỉ để gặp một lần.

Bốn năm rưỡi chia xa, tựa như một cơn mưa lớn dữ dội. Họ mỗi người một phương, loạng choạng lê bước trong cơn mưa, ướt sũng toàn thân với những vết thương.

Cơn sốt rồi cũng sẽ lui.

Nhưng máu thịt đã lành, lại liền thành một mạch, chẳng thể phân biệt đâu là anh, đâu là em, không thể tách rời.

Chiều dần buông.

Đèn đường và biển hiệu rực rỡ lên, trong ngoài phòng trộn lẫn ánh sáng và bóng tối, kéo dài một vạch ranh giới mờ ảo.

Dưới lầu bắt đầu náo nhiệt: Tiếng rao của các hàng rong, quảng cáo khuyến mãi lặp lại trong trung tâm thương mại, nhạc điện tử ồn ào nơi cửa quán bar…

Còn trong căn phòng bệnh này, họ như tách biệt hoàn toàn với thế giới.

Trong căn phòng yên tĩnh, hơi ấm từ máy sưởi nhẹ nhàng lan tỏa. Trên bức tường trắng, hai bóng người quấn chặt lấy nhau.

Nụ hôn sâu vẫn chưa dừng lại.

Trần Trạch Dã bế Kỳ An đặt lên đùi mình, tay trượt xuống vòng eo mảnh mai, lòng bàn tay nóng bỏng khiến cô theo phản xạ muốn né tránh, nhưng ngay sau đó lại bị siết chặt, kéo lại vào lòng anh.

Ánh sáng ngoài cửa len lỏi vào, những mảng sáng tối đan xen, tăng thêm phần mờ ảo, ngọt ngào và rung động.

Hơi thở và tiếng rên nhỏ át mọi thanh âm, môi nóng cứ thế cọ xát không dứt, Trần Trạch Dã như nghiện nụ hôn ấy, nhẹ có, sâu có, nóng rực có, tê dại có…

Như thể anh muốn dùng tất cả những năm tháng đã đánh mất để bù đắp lại, trả hết bằng cả sinh mệnh này.

Nụ hôn quá sâu khiến Kỳ An th* d*c, đầu ngửa nhẹ về sau, đường viền cằm và cổ vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp.

Nước mắt trên mặt đã khô từ lâu, trán lại lấm tấm mồ hôi mịn như sương.

Cổ họng phát ra những tiếng rên khe khẽ, hơi nóng từ trong ra ngoài bao trùm lấy cô — cứng, mềm, bỏng rát, sống động — tất cả yêu thương lẫn d.ục v.ọng, cô đều tiếp nhận, giống như bị ngâm trong nước nóng, toàn thân mềm nhũn ra.

Giọng cô run rẩy, ngón tay cũng không còn sức, hai tay quàng lấy cổ Trần Trạch Dã, mi mắt run nhẹ, đôi má nhuộm hồng như quả đào chín mọng, tỏa ra hương thơm dịu ngọt mê người.

Cô cố gắng mở mắt, trước mặt chỉ là một màn ướt nhòe.

Trong tầm nhìn mơ hồ ấy, Kỳ An thấy khóe mắt Trần Trạch Dã đỏ hoe, dường như ướt đẫm cả nốt ruồi nước mắt, gân xanh nơi thái dương nổi rõ, lẫn vào những cơn run nhẹ vì kìm nén.

Mùi hương mát lạnh quen thuộc của anh tràn ngập khoang mũi, như có chiếc lông vũ nhẹ nhàng lướt qua tim, khiến lòng ngứa ngáy như có điện tê dại.

Tiếng tim đập vang vọng bên tai, hỗn loạn nhưng rộn ràng, đầu óc choáng váng như say rượu, tất cả suy nghĩ và hình ảnh đều là người trước mặt.

Cho đến khi không khí trở nên loãng, Trần Trạch Dã mới miễn cưỡng buông ra.

Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, cảm xúc cuồn cuộn như sóng ngầm, mấy năm nay anh đã nhớ cô đến phát điên, ngày đêm đều là cô — trong giấc mơ, trong hiện thực, gần như phát cuồng.

Kỳ An rõ ràng chẳng còn chút sức lực, nhưng hai tay vẫn ôm chặt lấy anh, không nỡ buông.

Chỉ muốn gần thêm chút nữa.

Thêm chút hơi ấm.

Thêm chút nhịp đập.

Lúc đó, bên ngoài phòng bệnh vang lên tiếng bước chân.

Kỳ An sững người, liếc sang thấy cô y tá thường chăm sóc mình, đang đứng ở cửa với bệnh án trên tay.

Có lẽ nhận ra mình tới không đúng lúc, y tá đỏ mặt quay lưng bỏ đi.

Ánh mắt hai bên lướt qua nhau vài giây, Kỳ An cũng đỏ bừng mặt, khẽ chọc chọc lên vai Trần Trạch Dã.

Anh cảm nhận được ánh mắt cô, quay đầu lại nhìn, rồi ngay lập tức hiểu ra.

Anh cẩn thận đặt cô nằm lại xuống giường, tay xoa nhẹ mái tóc cô, cúi đầu hôn lên khóe môi, cười dịu dàng: “Chờ anh một chút, bảo bối.”

“Anh quay lại ngay.”

Kỳ An khẽ gật đầu, lí nhí “ừ” một tiếng.

Chưa đến năm phút sau, cửa lại mở ra.

Cô đã chui tọt vào trong chăn như đà điểu, chỉ để lộ một ít tóc đen ở góc, mái tóc mượt như nhung, khiến người ta liên tưởng đến một con vật nhỏ dễ thương nào đó.

Nệm lún xuống, Trần Trạch Dã ngồi bên cạnh, vén chăn ra, vòng tay ôm lấy cô từ eo, dễ dàng kéo cô về lại trong lòng.

Ngón tay anh khẽ chạm lên má cô, khẽ cười: “Ngượng rồi à?”

“Người ta đi rồi mà.”

Kỳ An chưa yên tâm, lại liếc ra ngoài, thấy thật sự không còn ai, vai mới dần thả lỏng.

Môi vẫn đỏ vì bị hôn, vệt ướt chưa tan, cô lồng tay vào tay anh, chớp mắt, giọng mềm nhẹ như nũng nịu: “Vừa rồi anh đi đâu vậy?”

Trần Trạch Dã đan tay vào tay cô, mười ngón đan chặt: “Chỉ là hỏi y tá một chút về tình trạng của em.”

Những năm qua anh không ở bên, bỏ lỡ quá nhiều, hối hận cũng quá nhiều. Giờ anh chỉ muốn bù đắp mọi thứ cho cô.

Y tá nói tình trạng của Kỳ An đã tốt hơn nhiều so với lúc mới nhập viện năm nhất, nhưng không rõ vì sao gần đây lại tái phát.

Cô đoán được mối quan hệ giữa hai người, nên dặn Trần Trạch Dã nhất định phải chăm sóc bạn gái thật tốt: tránh mọi k.ích thí.ch, không cãi vã, không khiến cô suy nghĩ linh tinh…

Kỳ An chủ động lắc tay anh, đầu ngón tay chạm nhẹ vào mạch máu nơi cổ tay, ngẩng đầu đối diện: “Đừng lo.”

“Thật ra không nghiêm trọng như anh nghĩ đâu.”

“Hơn nữa, bây giờ không phải anh đã quay lại bên em rồi sao?” Cô cười dịu dàng, lúm đồng tiền bên má hiện ra, “Anh quay về rồi là em ổn mà.”

Trần Trạch Dã nửa đùa nửa thật: “Anh lợi hại đến vậy à?”

Kỳ An nhẹ nhàng dụi vào ngực anh: “Đúng vậy.”

Anh nhìn cô, ánh mắt càng sâu — rõ ràng suốt mấy năm qua người chịu khổ là cô, mà bây giờ lại còn ngược lại an ủi anh.

Ngoan đến mức khiến lòng anh mềm nhũn.

Đau lòng đến không thở nổi.

Cánh tay Trần Trạch Dã siết chặt, ngón tay v**t v* một lọn tóc cô, giọng trầm khàn: “An An…”

“Còn giận anh không?”

Kỳ An lắc đầu, khẽ cắn môi: “Em chưa bao giờ giận anh cả.”

“Chỉ là… anh lại muốn đẩy em đi. Lại muốn em rời xa.” Đôi mắt long lanh ngước nhìn anh, vẫn còn sưng đỏ vì khóc, trông vô cùng đáng thương, “Em chỉ hơi… không vui một chút thôi.”

Trần Trạch Dã khẽ đáp, sự hối hận và áy náy dâng trào. Lông mi đen khẽ run lên: “Xin lỗi, bảo bối.”

“Khi đó anh…”

Anh không muốn nhớ lại những tháng ngày đen tối đó, cũng không biết nên giải thích thế nào, cuối cùng chỉ đành chán nản thốt lên: “Em muốn anh bù đắp thế nào cũng được.”

“Em có thể đánh anh, mắng anh… chỉ cần em vui, anh đều chấp nhận.”

“Chỉ xin em đừng buồn nữa, bảo bối. Buồn nhiều không tốt cho sức khỏe.”

“Đừng xin lỗi.” Kỳ An chủ động áp má vào bàn tay anh, môi mềm khẽ hôn lên đường vân lòng bàn tay ấy, thì thầm: “Anh có thể trở lại bên em, thế là em đã rất hạnh phúc rồi.”

“Trước đây còn tưởng rằng chúng ta đã thật sự lạc mất nhau rồi.”

“Sẽ không lạc mất đâu.” Giọng Trần Trạch Dã trầm thấp và dịu dàng, lặp lại: “Chúng ta tuyệt đối sẽ không lạc mất nhau.”

Sợi dây mềm nhất trong lòng bị khẽ khàng chạm tới, Kỳ An tiến gần hơn, giọng cũng mềm hơn: “Vậy có thể hôn em thêm một chút không?”

Trần Trạch Dã hơi biến sắc, tay nâng cằm cô, cúi đầu hôn xuống.

Anh không hôn dữ dội, ngược lại mang theo sự dịu dàng chỉ có thể dành riêng cho cô, lặp đi lặp lại, từng chút một, như thể đang nâng niu một bảo vật vô giá.

Ngón tay anh chạm tới khóe mắt cô, vừa thô ráp lại vừa nóng rát. Dù bộ đồ bệnh nhân trên người rất mỏng, nhưng Kỳ An lại cảm thấy mỗi tấc da thịt đều nóng đến khó chịu.

Một luồng điện xẹt qua, từ xương sống lan lên, khiến thần kinh như tê liệt.

Cổ cô ngửa dần, bắt đầu mỏi, tay lần tìm ra sau ôm lấy cổ anh, tóc ngắn của anh cứng cứng, đâm vào da thịt mềm.

Thời gian như ngưng đọng. Không thứ gì có thể chen ngang giữa tình yêu này.

Lý trí của Trần Trạch Dã nhiều lần bị lay động, nhưng anh vẫn kiểm soát rất tốt, không hề vượt giới hạn, chỉ đơn thuần hôn cô.

Chỉ cần có thể hôn lại cô một lần nữa, với anh đã là quá đủ.

Trăng lên cao, bầu không khí thêm phần ngột ngạt.

Trần Trạch Dã không nỡ làm cô mệt quá, giúp cô chỉnh lại vạt áo bị xộc xệch, liếc nhìn đồng hồ treo tường, đã gần tám giờ tối.

“Đói chưa?”

Anh nhẹ nhàng vuốt lưng cô, Kỳ An nghiêng đầu tựa vào lòng anh, gật đầu thành thật: “Một chút…”

“Đừng đi đâu hết.” Kỳ An áp má vào cổ anh, hàng mi dài khẽ lướt qua da, giọng vang rõ ràng trong tai: “Gọi đồ ăn ngoài là được.”

“Giờ này chắc đường tắc đấy.” Bàn tay anh lại áp lên bụng dưới cô. “Đặt đồ ăn ngoài cũng phải đợi lâu, anh không muốn em bị đói.”

Nhưng Kỳ An không chịu. Cô cứ lặp đi lặp lại là không cần.

Bởi năm năm trước, chính trong một đêm tuyết như thế này, Trần Trạch Dã vì đi mua đồ cho cô mà mất hút, để lại cô đơn độc, sợ hãi.

Bóng ma tâm lý từ chuyện đó quá lớn, cô thật sự không thể không sợ.

Sợ mất anh một lần nữa.

Trần Trạch Dã dỗ dành mãi cũng không lay chuyển được, đành nghe theo cô.

Anh vòng tay ôm cô vào lòng, nắm lấy tay cô, cùng cô mở app đặt đồ ăn.

Nghĩ đến việc dạ dày Kỳ An không tốt, anh chọn món nhẹ nhàng, cháo rau củ và bánh bao nhân nước súp.

Tối hôm đó giao thông ở Giang Bắc khá thuận lợi, chỉ 20 phút là shipper tới nơi.

Trần Trạch Dã xuống tầng lấy đồ ăn. Kỳ An nửa nằm trong chăn, lúc này mới có thời gian lấy điện thoại ra.

Danh sách WeChat hiện bong bóng đỏ, nhóm lớp mấy hôm nay có nhiều thông báo, cô trả lời từng cái, rồi nhìn thấy tin nhắn của Văn Xu gửi đến:

【Dao Dao: An An, chiều nay có một anh đẹp trai tới hỏi thăm cậu.】

【Dao Dao: Lúc đó đầu óc tớ không phản ứng kịp, thế là… nói hết cho anh ta.】

【Dao Dao: Xin lỗi QAQ】

【Dao Dao: Không gây phiền phức gì cho cậu chứ?】

Kỳ An đổi tư thế, gõ một tay:

[Không sao đâu Dao Dao.]

[Đừng lo, anh ấy không phải người ngoài.]

[Là bạn trai tớ.]

Thời điểm đó đúng là đang có tiết học chuyên ngành, Văn Xu chắc đang lười học, gửi liền một tràng dấu hỏi, nửa phút sau là hàng loạt dấu chấm than.

Kỳ An nhìn mà dở khóc dở cười:

[Sao thế?]

【Dao Dao: Cậu! Vậy! Mà! Là! Bạn! Gái! Anh! Ấy!】

【Dao Dao: Xin lỗi An An, tớ có tội, tớ xin lỗi.】

【Dao Dao: Chiều nay tớ có thầm mê anh ấy vài giây.】

【Dao Dao: quỳ gối trượt dài.jpg】

Kỳ An bật cười khẽ, trả lời:

[Không sao mà.]

[Anh ấy thật sự rất đẹp trai.]

Là người đẹp trai nhất mà cô từng gặp.

“Cười cái gì thế?”

Trần Trạch Dã vừa bưng đồ ăn vào, thấy cô cười liền cũng vô thức cong môi theo.

Kỳ An khóa màn hình, hỏi: “Chiều nay anh đến trường tìm em à?”

Anh ngừng lại một chút, không giấu: “Ừ.”

Anh mở nắp hộp, hương thơm nhẹ nhàng tỏa ra, lót thêm một chiếc gối sau lưng cô, để cô ngồi ăn thoải mái hơn.

Anh tháo bao nilon ngoài bộ đồ ăn, thử độ nóng của cháo, vừa ấm vừa ngon, múc một muỗng đưa đến trước mặt cô.

Kỳ An hơi ngại, định tự cầm lấy: “Để em tự ăn được rồi…”

Trần Trạch Dã không đồng ý, không đưa thìa cho cô: “Để anh đút cho nhé, bảo bối.”

“Cho anh một cơ hội bù đắp.”

Cháo và bánh bao rất ngon, Trần Trạch Dã còn mua thêm loại sữa đào trắng mà trước đây ở Lê Bắc cô thường uống.

Ống hút xuyên qua lớp giấy bạc, hương thơm ngọt lịm lan tỏa trong không khí.

Đó có lẽ là lần ăn ngon miệng nhất của cô sau nhiều năm. Cháo đầy tô, cô ăn hơn nửa, bánh bao cũng ăn thêm một cái.

Trần Trạch Dã rút khăn giấy sạch, giúp cô lau vệt nước bên môi.

Kỳ An khẽ cắn môi, mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt nhìn anh: “Anh thế này giống như đang chăm con nít vậy.”

“Thì đúng mà.” Ngón tay trỏ anh cọ lên má cô. “Em không phải là bé con của nhà chúng ta à?”

Sau khi ăn, có thời gian rảnh. Y tá nói Kỳ An cần nghỉ ngơi, nên Trần Trạch Dã ôm cô nằm xuống giường.

Đầu cô tựa vào vai anh, trong đầu lại nhớ đến lời anh từng nói: “Trần Trạch Dã bây giờ chẳng còn gì cả.”

Tim cô nhói lên một cái.

Cô gọi anh: “A Trạch…”

Anh nghiêng đầu lại, môi lướt qua đỉnh đầu cô: “Sao vậy, bảo bối?”

Kỳ An nhìn thẳng vào mắt anh: “Sau này đừng nói như vậy nữa.”

“Gì cơ?” Anh hơi ngơ.

“Anh không phải chẳng còn gì cả.”

“Anh còn có em.”

Yết hầu anh nghẹn lại, phát ra một tiếng “Ừ”, rồi nghe thấy cô nói tiếp: “Hơn nữa, em cũng chẳng cần gì cả.”

“Em chỉ cần anh.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.