Lời vừa dứt, không khí trong phòng bệnh bỗng trở nên trầm lặng.
Bên ngoài hành lang vẫn có bước chân qua lại, tiếng trò chuyện giữa người nhà và y tá vang lên rì rầm. Ở tầng dưới, cửa kính của tiệm tiện lợi đóng mở liên tục, âm thanh máy móc đều đều lặp đi lặp lại câu “Hoan nghênh quý khách”.
Trần Trạch Dã không đáp lời. Anh nghiêng đầu, lặng lẽ nhìn cô.
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh được màn đêm tô thêm màu tối sẫm, ánh trăng trắng nhạt như nước trải dài, phủ lên hàng mi dài rậm của anh một lớp ánh bạc như sương, đồng thời hắt bóng nhạt xuống bầu mắt.
Kỳ An nhẹ nhàng dịch người lại gần anh hơn, ngửi thấy mùi hương sạch sẽ, thanh mát trên người anh, cảm nhận nhịp tim và hơi thở của anh.
Nhiệt độ cơ thể họ truyền qua nhau, ấm áp và đồng điệu, cô khẽ siết lấy đầu ngón tay anh, giọng thì thầm: “A Trạch.”
“Em biết anh đang lo lắng điều gì.”
Tình yêu giữa họ vốn đã quá đậm sâu, sự thấu hiểu lẫn nhau cũng vậy, đến mức chỉ cần một ánh mắt, một động tác, cũng đủ để đọc thấu suy nghĩ mà đối phương muốn che giấu.
Giống như hai thiên thể xoay quanh trong dải ngân hà, bị lực hút của từ trường dẫn dắt, chỉ cần tồn tại là sẽ không thể cưỡng lại mà dần dần tiến gần nhau.
Hàng mi khẽ chớp, Kỳ An dùng đôi mắt hạnh lấp lánh nhìn anh: “Anh lo sẽ không cho em được một cuộc sống tốt hơn sao?”
Câu nói ấy như một mũi kim, chọc vỡ lớp màng mỏng luôn được che giấu trong lòng anh.
Trần Trạch Dã biết mình chẳng thể giấu cô điều gì cả. Yết hầu anh khẽ trượt, chân mày nhíu chặt thêm mấy phần, giọng trầm khàn: “Ừm.”
Cánh tay ôm cô siết chặt hơn, anh không muốn để cô thấy ánh mắt đầy phức tạp và kìm nén của mình.
Trần Trạch Dã nhắm mắt lại, giọng nói như bị lửa nóng hun đốt, mang theo sự đau đớn và giằng xé: “Anh đúng là có hơi sợ.”
Anh không phải thánh nhân. Dĩ nhiên cũng có những yếu mềm không thể để ai biết.
“Đừng sợ.” Kỳ An áp cằm vào hõm cổ anh, hơi thở nhẹ nhàng đều đặn lướt qua da anh, thì thầm lặp đi lặp lại: “Trần Trạch Dã, anh đừng sợ.”
Giọng cô vốn mềm mại, không gấp không vội, còn mang theo chút ngọt ngào, như dòng nước ấm âm thầm xoa dịu tất cả gồ ghề và khốn đốn trong anh.
“Bố và em trai em mất sớm.”
“Mẹ lại không thương em, cũng hiếm khi về nhà, quan tâm hay chăm sóc đều rất ít.”
“Nên có một khoảng thời gian rất dài, em cứ tự mình va vấp đi về phía trước.”
“Sau đó ——”
Cô dừng một chút, ngón tay nhẹ chạm vào gân xanh trên mu bàn tay anh, m.ơn trớn từng chút một: “Sau đó em chuyển về Lê Bắc, vào Nhất Trung, và ở đó gặp được anh.”
Từ khoảnh khắc ấy, cuộc sống của em mới bắt đầu có hy vọng.
Giống như một người lạc bước trong sương mù đêm đen, từng bước vượt núi băng rừng, thân thể đầy thương tích vì những gai góc và khổ đau trên đường đời.
Cho đến giây phút anh xuất hiện.
Bóng tối bị đánh tan, băng giá tan chảy. Bầu trời rạng sáng, ánh bình minh chiếu khắp.
Đèn neon nơi xa nhấp nháy biến đổi, lông mi của Kỳ An khẽ rung theo: “Giờ em không mong gì nhiều.”
“Chỉ cần anh ở bên em là đủ, những thứ khác không quan trọng.”
Cô lại không an phận luồn tay nắm lấy lòng bàn tay anh, khẽ nói: “Em biết anh rất yêu em.”
Hồi cấp 3, Gia Gia từng không ít lần nói với cô.
Nói rằng Trần Trạch Dã có dáng vẻ của một tra nam chính hiệu, điều kiện gia đình tốt, ngoại hình xuất sắc, nhìn qua thì có vẻ là kiểu người đa tình chơi bời.
Nhưng thật ra, vòng bạn bè của anh sạch sẽ hơn bất kỳ ai.
Trước khi gặp cô, anh chưa từng yêu ai, cũng chưa từng mập mờ với ai. Những người thân thiết nhất cũng chỉ có Bồ Hưng và Giang Trì Dật.
Sau đó, họ yêu nhau. Anh dành cho cô sự cưng chiều rõ ràng đến tr*n tr**.
Chủ động giữ khoảng cách với các bạn nữ, không bao giờ để cô phải suy nghĩ lung tung.
Giới thiệu cô với tất cả anh em bạn bè.
Người vốn chẳng bao giờ đăng bài, lại khiến trang cá nhân toàn là ảnh và bóng dáng của cô.
Anh công khai tình yêu ấy một cách đường hoàng và thẳng thắn.
Anh chăm sóc mọi cảm xúc nhỏ bé của cô, luôn tìm cách dỗ dành và yêu chiều. Chỉ cần là thứ cô muốn ăn, dù là đêm tối, dù là mùa đông lạnh lẽo, dù phải băng qua nửa thành phố, anh cũng chưa từng than một lời.
Anh đã tạo cho cô một vùng trời ngập tràn yêu thương và dịu dàng.
“Nhưng anh cũng phải biết rằng em cũng yêu anh nhiều lắm.” Kỳ An nghiêng người hôn lên cằm anh, khẽ cười: “Chúng ta đừng dùng những lời tổn thương nhau nữa, được không?”
Không khí lặng như tờ.
Trần Trạch Dã cúi mắt, ánh nhìn nóng rực rơi trên người cô gái trong lòng.
Anh nhìn cô thật lâu, ánh mắt càng lúc càng sâu, như xoáy nước không thấy đáy.
Cô gái ngoan ngoãn dựa vào ngực anh, đôi mắt hổ phách sáng ngời, trong bóng tối lờ mờ lại càng rực rỡ hơn.
Tóc dài xõa xuống hai má, mượt mà đen bóng, mềm mại mà đáng yêu.
An An của anh.
Bảo bối của anh.
Cô dịu dàng đến thế, xinh đẹp đến thế, hiểu chuyện đến thế, kiên cường đến thế.
Và khiến tim anh rung động đến thế.
Cô chưa bao giờ là một cô gái nhỏ nũng nịu hay ồn ào. Dù trải qua biết bao khổ đau, vẫn sẵn sàng mang theo cả trái tim chân thành đầy ắp yêu thương, trao tận tay anh.
Cô như một đóa sơn trà trắng, mỏng manh nhưng kiên cường, mang đến cho anh nguồn sống vô tận.
Anh sao có thể rời xa cô được?
Và vào cái đêm tuyết rơi yên tĩnh này, ngay khoảnh khắc nhịp tim đồng điệu, anh nghiêng người, cúi xuống hôn cô.
Đôi môi quấn lấy nhau, hơi thở giao hòa, không khí vốn đã loãng càng bị anh cướp hết.
Khoảng cách giữa hai người gần đến mức không thể gần hơn nữa.
Kỳ An không chịu nổi, tay ôm lấy eo anh, mùi tuyết tùng trên người anh tràn ngập như một mạng lưới dày đặc, quấn lấy cô không buông.
Môi bị anh dịu dàng tách ra, hơi thở anh thâm sâu lùa vào, mang theo sự xâm chiếm dịu dàng, chặn lại tất cả tiếng rên khe khẽ trong cổ họng cô.
Toàn thân như bị tê dại, nóng bừng như lửa đốt, nhột và khát khao đến mức khiến cô muốn tan chảy.
Mắt cô phủ một lớp sương mờ, mi dài run lên dữ dội, ánh nhìn mơ hồ trong ánh tối, mọi giác quan đều như bị khuếch đại.
Vạt áo không biết bị đẩy lên từ khi nào, lộ ra vòng eo mềm mại xinh đẹp của cô gái. Ngay khoảnh khắc bàn tay anh đặt lên làn da ấy, Kỳ An cảm thấy cả sống lưng mình khẽ run rẩy.
Gò má và cổ đều bị hôn đi hôn lại, không chừa một chỗ nào. Thế giới như đang trượt sâu xuống đáy, cũng buông thả theo, giống như bị cuốn trôi trong biển cả vô biên. Từng đợt sóng không ngừng vỗ mạnh, xô dạt đến mức thần trí cô cũng trở nên mơ hồ.
Những sợi tóc lòa xòa trên trán anh phất qua mí mắt mỏng manh của cô, gạt đi lớp mồ hôi nóng rát.
Không khí lúc này đã nóng đến vô phương cứu chữa, ngoài cửa sổ, từng ngọn đèn đường lần lượt tắt dần. Trong tiếng thở gấp khiến người ta mặt đỏ tim đập, họ ôm nhau yên lặng mà điều chỉnh hơi thở, kéo dài mãi đến tận lúc trời đất mù mịt.
Trần Trạch Dã chôn mặt vào hõm cổ cô, hơi thở nóng rực phả lên vành tai, như một chất xúc tác cho khát vọng tình cảm mãnh liệt. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, anh khàn giọng gọi tên cô: “Bảo bối.”
Kỳ An đưa tay luồn vào mái tóc ngắn của anh, trắng đen đan xen nhau tạo thành sắc cấm rực rỡ. Giữa cơn mơ màng, cô nghe thấy anh thì thầm rất nhỏ: “Em yên tâm.”
“Dù thế nào đi nữa, anh cũng tuyệt đối không để em phải chịu khổ cùng anh.”
“Trần Trạch Dã anh hứa.”
Anh sẽ không để cô thua thiệt.
Anh sẽ bất chấp tất cả, chắn gió che mưa cho cô, tự tay tạo dựng một tương lai.
Lời còn chưa dứt, Kỳ An cảm nhận được có thứ gì đó nóng rực lan trên cổ mình.
Nóng bỏng, như thiêu đốt.
Cô khẽ sững người, mãi mới nhận ra đó là nước mắt của Trần Trạch Dã.
Tim cô như bị ngâm trong dung dịch chanh đặc, xót xa đến tê dại. Cô đưa tay nâng mặt anh lên, cố nặn ra một nụ cười an ủi: “Em tin anh mà.”
“Anh là Trần Trạch Dã. Là bạn trai em. Là người tốt nhất trên thế giới này. Tất nhiên em tin anh rồi.”
“Em sẽ ở bên anh.” Kỳ An nhẹ nhàng lau đi vệt nước mắt dưới mắt anh, thì thầm trấn an: “Trần Trạch Dã, em sẽ luôn bên anh.”
“Dù tốt hay xấu, chúng ta cũng sẽ cùng nhau đối mặt. Em sẽ cùng anh quay lại đỉnh cao năm đó.”
Đêm đó, hai người chen chúc trên chiếc giường bệnh chật hẹp, dựa sát vào nhau, thì thầm rất nhiều điều.
Kỳ An hỏi anh: “Bốn năm rưỡi qua anh đã đi đâu vậy?”
Trần Trạch Dã trả lời không rõ ràng, chỉ nói rằng bị người nhà đưa sang Mỹ du học, đến năm ba đại học, phát hiện có chương trình trao đổi giữa học viện bên kia và Giang Đại, nên anh nộp đơn xin trở về nước.
Kỳ An thật ra cũng đoán được phần nào.
Năm đó anh đột ngột biến mất không một lời từ biệt, cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người, như bốc hơi khỏi thế giới. Nếu có thể làm được như vậy, chỉ có thể là do nhà họ Trần.
Ngón tay cô khẽ co lại, trong không gian tĩnh lặng, không khí như đặc quánh.
Cô còn rất nhiều điều muốn hỏi.
Tại sao nhà họ lại làm như thế?
Tại sao suốt từng ấy năm, anh chưa một lần liên lạc với cô?
Nhưng cuối cùng…
Cô chỉ siết chặt lấy vạt áo anh, lông mày nhỏ khẽ nhíu lại, nhẹ nhàng hỏi: “A Trạch…”
“Mấy năm qua anh sống có ổn không?”
Trần Trạch Dã ngẩn ra một lúc, ngón tay xoa nhẹ vành tai cô, rồi ném lại câu hỏi: “Còn em thì sao, bảo bối?”
“Em sống ổn chứ?”
Kỳ An dụi mặt vào ngực anh, cảm xúc tủi thân dâng lên như nấm mọc sau mưa, không biết từ lúc nào đã trào ra. Cô cắn môi, khẽ lắc đầu, giọng mềm như kẹo nếp: “Không ổn chút nào, từng phút từng giây em đều nhớ anh, nhớ đến khổ sở.”
Trần Trạch Dã đáp khẽ một tiếng. Nỗi đau như tràn ra từ mắt anh, đến hơi thở cũng run rẩy không kiềm chế được. Anh khẽ xoa nhẹ đuôi mắt cô: “Anh cũng vậy.”
“Sống không ổn, lúc nào cũng nghĩ đến em.”
Anh còn hỏi cô tại sao lại ôm áo anh đi ngủ.
“Vì em nhớ anh quá…” Kỳ An nghẹn ngào, giọng mũi nặng nề: “Ôm áo anh, giống như anh vẫn còn đang ở bên em.”
Tim Trần Trạch Dã như bị bóp nát từng mảnh. Anh trầm giọng khẽ nói: “Anh đã quay về rồi.”
“Từ giờ sẽ luôn có anh bên cạnh em.”
Tựa vào ngực anh, đêm đó Kỳ An hiếm khi không cần thuốc an thần mà cũng có thể ngủ sâu.
Còn Trần Trạch Dã không hề ngủ. Anh cứ lặng lẽ ôm lấy cô như thế, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài, vuốt lên má cô.
Ánh mắt cụp xuống, chuyên chú đến cực độ, như đang ngắm nhìn một báu vật vừa mới tìm lại được.
Ngoài cửa sổ, gió tuyết cuối cùng cũng ngừng, ánh nắng xuyên qua khe rèm rọi vào mơ màng.
Kỳ An mơ màng mở mắt ra, điều đầu tiên lọt vào tầm mắt là cánh tay rắn chắc của người con trai bên cạnh, nhẹ nhàng ôm ngang eo cô.
Phía trong cổ tay anh, hình xăm kia vẫn còn.
Đóa anh túc đen cuốn lấy dòng chữ tiếng Anh, xoắn xuýt quanh những mạch máu xanh tím dưới da.
Cảm nhận được động tĩnh trong lòng, Trần Trạch Dã cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: “Không ngủ thêm một chút nữa à?”
Kỳ An ngủ rất ngon, lắc đầu nói không cần ngủ thêm. Mái tóc cô lướt qua cằm anh, rồi đưa tay chạm vào hình xăm kia, vẫn còn tò mò: “Cái này thực sự không có ý nghĩa gì đặc biệt sao?”
Trần Trạch Dã khẽ cười, lồng ngực rung nhẹ, xoay tay lại nắm lấy tay cô, giọng anh đầy dịu dàng dỗ dành: “Bảo bối.”
“Thật sự là không có đâu.”
Kỳ An mím môi: “Thôi được rồi.”
Sau khi ăn sáng cùng cô, Trần Trạch Dã đưa hai cuốn vở ghi chú đặt ở đầu giường cho cô: “Sáng nay bạn cùng phòng của em mang qua đấy.”
Kỳ An hơi ngẩn người, nhận lấy rồi hỏi: “Dao Dao đến rồi à?”
“Ừ.” Trần Trạch Dã ngồi xuống cạnh cô, thuận tay xoa nhẹ l*n đ*nh đầu, “Thấy em ngủ say quá, anh không nỡ đánh thức.”
Kỳ An gật đầu “ồ” một tiếng, cầm điện thoại định gửi lời cảm ơn cho Văn Xu, ai ngờ vừa mở ra đã thấy cô ấy gửi mấy tin nhắn liền.
【Dao Dao: Mấy quyển ghi chép tớ mang đến rồi nhé, trong đó có cả phần ôn thi giữa kỳ thầy cô gạch sẵn rồi.】
【Dao Dao: Hihi, đã có người ở bên cạnh chăm cậu, tớ không làm kỳ đà cản mũi đâu~】
【Dao Dao: Nhưng mà anh ấy thực sự quá cưng cậu luôn đó! Đắp lại chăn xong còn cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán cậu một cái~】
【Dao Dao: Một chiến thần thuần khiết như tớ đây đã đổ gục tại chỗ!!】
【Dao Dao: Tuyên bố luôn, giờ tớ là fan CP số một của hai người rồi đó!!!】
Kỳ An vô thức tưởng tượng ra cái cảnh ấy, rồi không hiểu sao tai dần dần đỏ lên.
Tốc độ chớp mắt ngày càng nhanh, cổ họng cũng khô rát, cô liếc nhìn chàng trai đang ngồi bên giường.
Ngành kỹ thuật máy tính vốn bận rộn, sinh viên trao đổi lại càng phải xử lý cả hai đầu bài vở. Chiếc laptop mở đặt trên đùi, Trần Trạch Dã hơi cúi người, tóc mái có phần dài che khuất đôi mày, ngón tay xương xương gõ lách cách trên bàn phím.
So với trong ký ức, tấm lưng anh vẫn thẳng tắp, vai rộng rắn rỏi, chỉ là vẻ non nớt ngày trước giờ đã phai nhạt, thay vào đó là nét sắc lạnh sâu hút.
Cảm nhận được ánh mắt của cô, Trần Trạch Dã dừng tay lại: “Sao vậy?”
“A Trạch,” Kỳ An chớp mắt, gọi tên anh, “Sau khi em xuất viện rồi…”
“Em chuyển đến sống cùng anh có được không?”
Giống như sợ anh từ chối, cô ngả người ôm lấy tay anh trước, lắc nhẹ làm nũng: “Ở ký túc em toàn mất ngủ thôi.”
“Hơn nữa em muốn được gặp anh mỗi ngày, anh không muốn sao?”
Cô gái nhỏ làm nũng đáng yêu quá sức. Đôi mắt tròn long lanh như quả hạnh ngước nhìn, còn mang theo chút nhõng nhẽo tinh nghịch.
Trần Trạch Dã mềm lòng đến không thể mềm hơn, khóe môi cong lên, không hề do dự: “Được chứ.”
Anh nâng mặt cô lên bằng cả hai tay, cúi người hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Không thể để bảo bối nhà chúng ta lại mất ngủ được.”
“Như thế anh sẽ đau lòng lắm.”
Buổi chiều hôm đó, khi nghe tin Kỳ An nhập viện, Giang Trì Dật đến thăm.
Hai người cũng đã mấy năm không gặp, Giang Trì Dật đặt giỏ hoa quả lên tủ đầu giường, cười chào cô: “Lâu rồi không gặp, em gái An.”
“Em càng ngày càng xinh rồi đấy.”
Trần Trạch Dã lập tức liếc sang một cái lạnh như băng, giọng không vui: “Cậu nhìn cái gì đấy?”
Giang Trì Dật tặc lưỡi: “Trần Trạch Dã, cậu đừng có nhỏ mọn thế chứ.”
“Cậu cứ ăn dấm loạn xạ như vậy à?”
Trần Trạch Dã cười khẩy: “Cậu có ý kiến à?”
Giang Trì Dật: “…”
Tôi nào dám có chứ.
Mới ngồi chưa nóng chỗ, chưa tới mười phút, Trần Trạch Dã đã lùa người ta ra ngoài.
“Thế là đủ rồi.”
Cằm hất nhẹ về phía cửa: “Nhìn cũng nhìn rồi, biết rồi thì lo đi làm việc của mình đi.”
Ngoài hành lang người qua lại tấp nập, hai chàng trai đứng cạnh nhau.
Trần Trạch Dã khoanh tay trước ngực, ngó vào bên trong phòng bệnh, nhìn cô gái nhỏ kia mấy lần, rồi mở lời: “Có chuyện này muốn nhờ cậu.”
Bình thường hai người hay đấu võ mồm, nhưng lúc quan trọng, Giang Trì Dật chưa từng lùi bước: “Chuyện gì?”
“Giúp tôi tìm lại một căn nhà.”
Giang Trì Dật hơi nhíu mày: “Cậu thuê nhà làm gì?”
“Nhà trọ hiện tại có vấn đề à?”
“Không có.” Trần Trạch Dã tựa vai vào tường, mắt hơi nheo lại nhìn cậu bạn, giọng nói mang theo chút uể oải: “An An nói muốn dọn tới ở cùng tôi.”
Giang Trì Dật vẫn chưa hiểu: “Thế thì sao?”
Trần Trạch Dã liếc cậu một cái đầy ghét bỏ, chậm rãi giải thích: “Điều kiện bên Cẩm Xương thế nào, chẳng phải cậu cũng rõ sao.”
“Tôi thì sao cũng được.”
“Nhưng không thể để cô ấy theo tôi chịu khổ được.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.