Ngày đầu tiên của tháng Mười Hai, Giang Bắc đón trận tuyết lớn nhất mùa đông năm ấy.
Hai nhánh cây ngô đồng trước ký túc xá bị tuyết đè gãy, mặt kính phủ đầy sương mù, khắp khuôn viên trường chìm trong một màu trắng xóa.
Buổi sáng có tiết Luật thương mại và Tố tụng dân sự, bốn tiếng đồng hồ căng não khiến người ta mệt rã rời.
Khi Kỳ An bước ra khỏi lớp, cả người như bị tụt huyết áp, cổ mảnh mai rũ xuống, khóe môi hơi chùng xuống, trông vừa mệt vừa thiếu sức sống.
Trần Trạch Dã nhận lấy cặp sách từ tay cô, sau đó không nói không rằng kéo người vào lòng.
Hôm nay cô mặc chiếc áo phao màu nhạt, chất liệu phồng mềm, ôm vào cảm giác dễ chịu vô cùng.
Cô gái nhỏ mang theo hương hoa nhài dịu nhẹ. Trần Trạch Dã xoa xoa đầu cô, cúi xuống nói bên tai, trong giọng lộ rõ vẻ xót xa: “Em mệt lắm đúng không?”
Kỳ An mím môi gật đầu, rồi lại nhận ra anh không nhìn thấy được động tác đó, đành ậm ừ đáp khẽ một tiếng.
Chỉ một âm tiết thôi, nhưng lại nghe ra mùi uất ức.
Người ta chỉ khi đứng trước người mình yêu mới có thể không giấu giếm chút yếu mềm nào.
Cánh tay ôm phía sau siết chặt hơn, Trần Trạch Dã tựa cằm l*n đ*nh đầu cô, giọng trầm khàn, đầy cưng chiều: “Vậy để anh ôm em một lát nhé.”
Đúng vào giờ tan học, hành lang người qua lại tấp nập, có người than phiền giáo viên dạy quá giờ, cũng có người đang suy nghĩ trưa nay nên ăn gì.
Góc khuất mà hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804360/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.