Đêm ấy tuyết rơi dữ dội, lúc hai người về đến nhà, trên người đều mang theo hơi lạnh nặng nề.
Sợ Kỳ An bị cảm, Trần Trạch Dã liền bảo cô đi tắm trước.
Trong phòng tắm, tiếng nước chảy rào rào. Chiếc điện thoại vừa được sạc pin lập tức sáng màn hình. Khung tải tín hiệu xoay hai vòng, tin nhắn mới lần lượt nhảy ra.
Chiều 16:23
【Elpis: [hình ảnh]】
【Elpis: A Trạch, anh xem này】
【Elpis: Đẹp quá chừng】
【Elpis: Giáng Sinh vui vẻ nhé】
Chiều 18:30
【Elpis: Anh lại biến mất rồi】
【Elpis: Sao không nghe máy vậy?】
Chiều 19:05
【Elpis: Không được hù em đó】 Kèm theo là một icon mèo con ấm ức.
Nơi họ ở cách khu phố thương mại khá xa, ban đêm lại đặc biệt yên tĩnh. Trong phòng chỉ còn âm thanh nước chảy khe khẽ.
Trần Trạch Dã lướt ngón tay trên màn hình, ánh mắt dần dần trầm xuống.
Anh giơ điện thoại lên, chụp một bức ảnh của bó hoa và chiếc bánh kem, rồi hiếm hoi cập nhật trạng thái WeChat:【Kỷ niệm 5 năm, chúc mừng công chúa của anh.】
Bốn năm rưỡi chia xa ấy đối với họ chỉ là một trận mưa dai dẳng không dứt. Không ai nói chia tay, cũng không ai thực sự buông bỏ.
Họ chỉ đơn thuần yêu nhau, một mối tình vượt qua cả không gian và thời gian.
Họ đã yêu nhau suốt năm năm.
Sau khi tắm xong, Trần Trạch Dã chỉnh điều hòa lên nhiệt độ cao hơn. Anh thấy Kỳ An đang ngồi xổm bên bàn trà cạnh cửa sổ, mắt chăm chú nhìn bó hoa anh mang về.
Cô mặc một chiếc váy ngủ mới, vải cotton họa tiết hoa nhí,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804362/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.