Cửa thang máy mở ra rồi lại khép vào, ở phía xa có người địa phương đang nói chuyện điện thoại, giọng nói ồm ồm pha lẫn tiếng cười cợt, khiến người khác nghe không hiểu được.
Những lời vừa rồi đã tiêu tốn quá nhiều sức lực, Kỳ An ngửa đầu tựa vào vách tường ở góc hành lang, lòng bàn tay ấn lên ngực, chậm rãi điều chỉnh lại cảm xúc.
Ánh sáng lờ mờ có thể che giấu rất nhiều cảm xúc, nhưng hàng mi và bờ vai run rẩy lại không thể giấu đi được.
Ngực cô đau nhói.
Cô ghét nhất là thấy Trần Trạch Dã bị tổn thương.
Có lẽ trong mắt anh chuyện đó chẳng là gì, những lời đàm tiếu hoàn toàn không đáng bận tâm, nhưng Kỳ An nghe rồi lại cảm thấy rất buồn.
Vì cô hiểu rõ Trần Trạch Dã tốt đến mức nào, anh chân thành và thẳng thắn, như cơn gió thuần khiết nhất trên đời, chưa bao giờ than vãn về những bất công và định kiến từng giáng xuống đầu mình. Dù đã từng chịu biết bao khổ sở và tổn thương, anh vẫn sẵn lòng dùng sự trong sáng và thiện lương của mình để đối đãi với tất cả.
Anh trông như thể kiêu căng ngạo mạn, bất cần đời đến vô phương cứu chữa, nhưng thật ra lại có điểm yếu, có những chỗ mềm lòng.
Anh cũng biết tự ti, cũng sẽ lo lắng bản thân chưa đủ tốt.
Những điều này Kỳ An sớm đã biết.
Cô cũng biết sức mình nhỏ bé, như muối bỏ biển, chẳng đủ để chống lại cả thế giới này nhưng cô vẫn muốn cố gắng hết sức.
Giống như Trần Trạch Dã từng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804363/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.