🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Bóng đêm như rượu nồng lan tỏa khắp căn phòng, ủ lên sự tĩnh lặng và sâu lắng. Rèm cửa xám đậm được kéo kín, con số đỏ trên màn hình điều hòa từ 26 giảm xuống 24.

Khi đó, Kỳ An tựa vào vòng tay Trần Trạch Dã, ánh mắt dừng thật lâu trên hình xăm nơi ngực trái anh.

Hàng mi dài khẽ chớp, cô không kìm được đưa tay chạm vào. Mồ hôi vừa nãy đã tan hết, đầu ngón tay mát lạnh, như hạt ngọc trong suốt, lần theo đường nét của dòng chữ.

Cảm giác như lông vũ lướt qua, khơi dậy từng đợt ngứa ngáy và khô nóng li ti.

Trần Trạch Dã ánh mắt tối lại, hô hấp sâu hẳn, yết hầu trượt mạnh xuống rồi anh nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô.

Kẽ tay anh chặn ngang cổ tay mảnh mai của Kỳ An, ngón tay cái cảm nhận rõ nhịp mạch đang khẽ đập bên dưới.

Ngón tay cô khẽ co lại, Kỳ An ngẩng mặt, hơi ngơ ngác nhìn anh: “Làm sao vậy?”

Trần Trạch Dã cọ cằm lên trán cô, nhướng mày, giọng pha chút lười biếng và trêu chọc: “Em sờ lung tung gì đó?”

Anh khẽ chống người nghiêng xuống ép sát cô, hơi nóng tỏa ra như muốn bao trùm lấy toàn thân, môi áp lên vành tai cô, thì thầm khàn khàn: “Tối nay, không định ngủ nữa sao?”

Kỳ An hiểu ngay ý anh, tai lập tức đỏ ửng. Cô đẩy nhẹ vai anh, cố tỏ ra dữ dằn: “Không được làm bậy.”

Trần Trạch Dã bật cười, khóe mắt ánh lên sự cưng chiều. Dù gì cũng là lần đầu tiên, anh không nỡ cũng không thể hấp tấp, chỉ cúi đầu hôn lên mí mắt mỏng của cô.

Ngón tay lướt dọc xuống cánh tay, anh đưa tay cô ôm lấy eo mình, rồi nghe cô hỏi nhỏ: “Tại sao lại xăm ngay ngực?”

Trước đây chị thợ xăm từng nói với cô, vị trí này ít mỡ, da mỏng, nên càng đau hơn bình thường.

Trần Trạch Dã nhéo má cô một cái, thong thả trả lời: “Vì đó là nơi gần trái tim nhất.”

Kỳ An chợt hiểu ra.

Anh đang dùng cách này để đáp lại những lo lắng của cô, những bất an nhạy cảm của cô.

Bởi vì anh cũng không muốn lãng quên.

Nên mới xăm cô vào nơi gần tim nhất.

Ánh mắt Kỳ An khẽ dao động, ngực như nghẹn lại, đau đau, tức tức. Cô cắn nhẹ môi, lại hỏi thêm: “Còn cái đường vạch kia là gì vậy?”

Trần Trạch Dã vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng đến lạ: “Đó là nhịp tim của em.”

Kỳ An sững người, chưa hiểu rõ ý anh.

Phản ứng đó nằm trong dự đoán, Trần Trạch Dã khẽ cười, giọng trầm chậm rãi: “Anh từng lén ghi lại tiếng tim đập của em. Sau đó xử lý âm thanh đặc biệt, rồi tạo thành mẫu hình này.”

Kỳ An mím môi, hơi thở chững lại vài giây: “Khi nào anh làm vậy?”

Ý cô là: khi nào anh ghi âm tim cô?

Trần Trạch Dã nghĩ một lát: “Là hôm anh cầu hôn em.”

Anh vẫn còn nhớ rất rõ. Hôm đó ở Lê Bắc, thời tiết thật đẹp, là một ngày nắng hiếm hoi giữa mùa đông.

Cơ thể Kỳ An vẫn chưa hồi phục, dễ mệt, dễ buồn ngủ. Vừa về nhà là cô đã tựa vào lòng anh ngủ mất.

Ánh nắng trong veo xuyên qua cửa kính, rọi đúng lên má trắng của cô. Những sợi lông tơ nhỏ cũng óng ánh ánh vàng. Mái tóc dài đen nhánh xõa ra sau đầu, càng làm làn da thêm phần tinh tế, như lớp men sứ mịn màng.

Trong mũi là hương thơm ngọt ngào nhẹ nhàng từ người cô, như mùi hoa dành dành sau cơn mưa, thanh sạch giữa bụi bặm đất trời.

Anh không nhịn được cúi xuống hôn môi cô. Sợ phá giấc mơ yên lành ấy, nụ hôn không xâm lấn, chỉ là môi chạm môi.

Nhẹ như chuồn chuồn đậu nước, thoáng qua rồi dừng lại.

Thế giới như bị nhấn nút tạm dừng. Mọi ồn ào đều lùi xa.

Chỉ còn tiếng tim của cả hai đập vang bên tai.

Hòa quyện, cộng hưởng, cùng một nhịp.

Ý tưởng xăm hình bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.

Khóe mắt Kỳ An không biết từ lúc nào đã ươn ướt, giọng cũng nghèn nghẹn. Cô chớp mắt: “Sao anh chưa từng nói với em?”

Trần Trạch Dã dùng ngón trỏ chạm lên chóp mũi cô: “Dù sao sớm muộn gì em cũng sẽ thấy.”

Kỳ An không nhịn được cúi xuống, khẽ hôn lên hình xăm ấy, giọng mềm mại hỏi: “Có đau lắm không?”

Trần Trạch Dã cúi nhìn cô: “Còn em thì sao, bảo bối?”

“Lúc xăm hình, có đau không?”

Kỳ An không thể nói dối trong hoàn cảnh này, gật đầu thật khẽ: “Đau lắm.”

Không dùng thuốc tê, kim tròn từng mũi đâm vào da thịt, dây thần kinh truyền đến từng cơn đau nhói, nước mắt tự nhiên tuôn ra không ngừng.

Đến cuối cùng, mặt cô tái nhợt, nắm chặt vạt áo, rồi ngất đi vì đau.

Trần Trạch Dã hồi lâu không nói gì, chỉ có hơi thở ấm áp phả nơi vành tai cô. Cánh tay anh vòng qua cổ, ôm trọn cô vào lòng, lòng bàn tay nhẹ nhàng v**t v* nơi cằm nhỏ xinh, rồi bỗng gọi: “Bảo bối.”

Kỳ An khẽ đáp: “Em đây.”

Ngón trỏ anh đặt lên môi cô, nhẹ nhàng vuốt vài cái rồi hỏi: “Có muốn cắn anh không?”

Kỳ An chớp mắt, im lặng mấy giây, dường như không hiểu tại sao anh lại hỏi thế.

Trần Trạch Dã đặt một nụ hôn lên trán cô, giọng thấp trầm như suy tư: “Anh thấy hình như hơi bất công.”

Kỳ An hiểu ý ngay, chủ động rúc vào lòng anh sát hơn, má mềm áp lên hõm cổ anh, nơi ấy nhịp mạch vẫn đập rộn ràng.

“Lúc nãy em gạt anh đấy.” Cô nghiêng đầu hôn nhẹ lên má anh, đôi lúm đồng tiền lộ ra nơi khóe môi: “Em không đau đâu.”

Ánh mắt Trần Trạch Dã thêm vài phần sâu thẳm, tim anh mềm nhũn, cúi người hôn cô. Nụ hôn chẳng vội vã hay mãnh liệt, chỉ là dịu dàng triền miên.

Anh trượt tay xuống nắm lấy tay cô, tách các ngón rồi đan xen ngón trỏ vào nhau: “Em có biết hình xăm đó còn có một ý nghĩa khác không?”

Kỳ An ngước nhìn anh, môi còn ươn ướt, ánh mắt long lanh vì xúc động. Cô nhẹ nhàng hỏi lại: “Là ý gì vậy?”

Trần Trạch Dã dẫn cô đặt bàn tay lên ngực anh, nơi trái tim đập mạnh nhất, nơi mọi cảm xúc khó giấu nhất. Rồi thì thầm bên tai cô: “Là nhịp tim của chúng ta hòa làm một.”

Thời gian như chậm lại.

Nhiệt độ trên người Trần Trạch Dã thật dễ chịu, hương thơm cũng thật dễ gần, thanh mát như bạc hà, thoang thoảng tuyết tùng, xen một chút lạnh dịu.

Kỳ An rúc trong lòng anh, chưa lâu đã mơ màng buồn ngủ trở lại.

Bàn tay vẫn còn đặt nơi hình xăm trên ngực anh, trong cơn mơ màng lại chợt nhớ đến vết sẹo nơi bụng anh, giọng ngái ngủ hỏi nhỏ: “Sao anh bị thế?”

Trần Trạch Dã giúp cô đắp chăn, tay nhẹ vỗ lưng dỗ dành, giọng mơ hồ: “Bị thương chút thôi, không sao cả.”

Ánh nắng đầu tiên của buổi sớm len qua khe rèm cửa, hạt bụi nhảy múa trong hiệu ứng Tyndall.

Khi Trần Trạch Dã quay lại phòng với thuốc và bữa sáng, Kỳ An vẫn chưa tỉnh.

Cô gái nhỏ hôm qua thực sự đã mệt lả. Trong mơ còn lẩm bẩm phàn nàn.

Chắc cảm thấy trong phòng hơi bí, chăn bị đạp xuống tận eo. Chiếc áo thun trắng của Trần Trạch Dã quá rộng với cô, cổ áo lỏng lẻo.

Hai xương quai xanh lộ rõ, dáng người cô tuy mảnh mai nhưng đường cong lại đẹp đến mê hoặc. Nhịp thở phập phồng, b** ng*c khẽ nhô lên hạ xuống theo từng nhịp hít thở. Cổ thon dài, bờ vai trắng nõn điểm xuyết những vết hôn đậm nhạt khác nhau.

Hơi đỏ, như vết son in.

Là dấu vết từ những nụ hôn của anh.

Một chút lương tâm còn sót lại trỗi dậy. Trần Trạch Dã đặt ngón tay lên vết ấy, xoa nhẹ vài cái, không mạnh không nhẹ, nhưng da Kỳ An mỏng, dễ mẫn cảm.

Màu da càng lúc càng hồng lên.

Cô cảm nhận được động tác ấy, vươn tay ôm lấy eo anh, giọng yếu ớt như mèo con: “Mấy giờ rồi?”

Trần Trạch Dã nâng mặt cô bằng lòng bàn tay, giọng cũng nhẹ nhàng: “Không vội.”

“Ngủ thêm chút nữa cũng được.”

Kỳ An nằm thêm trong lòng anh một lúc, từ từ mở mắt, nhưng tay vừa muốn nhấc lên thì cảm giác tê mỏi lan khắp cánh tay.

Đau ê ẩm.

Tứ chi đều ê ẩm.

Trần Trạch Dã cúi đầu nhìn vẻ mặt nhỏ nhắn của cô, cảm thấy đặc biệt dễ thương, đặc biệt thú vị, khóe môi khẽ cong lên, bật cười trầm thấp.

Kỳ An vỗ nhẹ lên cánh tay anh, trút chút tức giận ít ỏi:
“Anh còn cười.”

Trần Trạch Dã “qua cầu rút ván”, giả vờ làm sói lớn: “Cười cũng không được à?”

“An An bá đạo thật đấy.”

Kỳ An xấu hổ lườm anh một cái, nhưng ngay sau đó, một luồng ấm áp trượt xuống mắt cá chân, Trần Trạch Dã kéo cô ra khỏi chăn.

Chuông cảnh báo lặng lẽ vang lên bên tai, đôi mắt cô mở to kinh ngạc, cùi chỏ chống xuống giường, cố gắng lùi lại phía sau.

Cổ họng chưa được thấm nước, khô khốc và rát, âm thanh run rẩy đến vấp váp, cô gọi đầy đủ cả tên anh: “Trần… Trần Trạch Dã!”

Trần Trạch Dã lười nhác đáp khẽ một tiếng, đầu ngón tay vẫn không ngừng tiến vào, thô ráp ma sát bên sườn đùi mịn màng, khiến người ta run rẩy như bị điện giật.

Kỳ An tội nghiệp bắt đầu cầu xin tha thứ, đôi mắt còn sưng chưa hết: “Không được…”

Cô c*n m** d***, tai và má nóng bừng lên: “Thật sự không được…”

“Vẫn… vẫn chưa khỏi hẳn…” Dường như thấy chủ đề này quá xấu hổ, khó nói nên lời, giọng cô đứt quãng, “Còn căng, hơi khó chịu…”

Trần Trạch Dã rảnh tay xoa đầu cô, ngắt dòng suy nghĩ rối loạn trong đầu cô: “Bôi thuốc cho em.”

Kỳ An ngẩn người “ồ” một tiếng, lớp lông tơ dựng lên cũng được vuốt phẳng. Chăn trắng bị vén lên nhiều hơn, gió lạnh len vào dọc theo bắp chân.

Ngón tay anh lạnh, thuốc bôi còn lạnh hơn, như có cảm giác của bạc hà và thảo dược. Kỳ An cuốn tay vào tấm ga, dù đã từng làm chuyện thân mật nhất, nhưng vẫn thấy ngại ngùng.

Ý nghĩ lưỡng lự, cô muốn tự mình làm, nhưng chưa kịp mở miệng, cảm giác lạ lại dâng lên, bụng dưới vô thức nhướn lên, âm thanh bật ra nghẹn ngào khó nhịn: “Trần Trạch Dã…”

Giọng nức nở bị ép ra, đồng tử màu hổ phách đầy hơi nước, cô cắn môi, tủi thân trách móc: “Đồ xấu xa…”

“Lừa em.”

Âm thanh vụn vặt bị nụ hôn chặn lại, mí mắt và sống mũi đều ửng đỏ, ga giường và chăn bị làm ướt một mảng lớn, rối tinh rối mù thành một đống.

Không biết quậy phá bao lâu, thuốc cuối cùng cũng được bôi xong, đèn trong phòng tắm lại sáng, nước ấm dội xuống từ đỉnh đầu. Trán Kỳ An lấm tấm mồ hôi, cằm dựa vào hõm vai anh, lẩm bẩm: “Mệt quá…”

Trần Trạch Dã lau nước trên tóc cho cô, nghiêng đầu liếc nhìn, trong mắt là ý cười rõ rệt: “Sức bền kém quá.”

“Sau này phải rèn luyện thêm.”

Kỳ An thật sự muốn phản bác, nhưng không còn sức lực, chỉ có tiếng hừ nhẹ từ mũi để biểu lộ phản đối.

Nước ngừng chảy, Trần Trạch Dã bế cô về phòng, đặt lên đùi mình, lấy quần áo đã giặt sạch: “Giơ tay lên.”

Kỳ An ngoan ngoãn cả quá trình, phối hợp để anh mặc đồ cho cô.

Bữa sáng được hâm nóng lại, bánh hoành thánh nổi tiếng đặc trưng của Kinh Nam, hương vị rất thơm. Biết Kỳ An không muốn động đũa, Trần Trạch Dã để cô tựa vào giường, đợi chắc chắn không nóng mới dùng muỗng đút tận miệng.

Kỳ An cắn một miếng nhỏ, mắt lập tức sáng lên, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Ngon quá!”

Trần Trạch Dã lau sạch nước bên khóe môi cô, rồi cắm ống hút vào chai sữa đào đưa tận tay, cười đầy cưng chiều: “Vậy ăn nhiều một chút, bảo bối.”

Kỳ An ăn khá ngon miệng, hết nửa bát, phần còn lại Trần Trạch Dã ăn nốt.

Hộp đựng được dọn đi, thấy Kỳ An vẫn còn lơ mơ, Trần Trạch Dã đắp chăn lại cho cô, hôn lên trán: “Ngủ thêm một lát nữa nhé, bảo bối.”

Kỳ An mí mắt nặng trĩu, hỏi anh đi đâu.

“Buổi sáng có hoạt động bên khu trưng bày, mười giờ rưỡi phải có mặt. Nếu trưa đói thì nhắn cho anh, anh nhờ người mang đồ qua cho em.”

Trần Trạch Dã dỗ dành một hồi, thấy cô gần như đã ngủ, mới nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.

Điện thoại bật im lặng từ đêm hôm qua, giờ anh mới có thời gian xem, Quan Hạo gọi nhỡ không biết bao nhiêu cuộc chỉ trong mười phút.

【Quan Hạo: Anh Dã, anh đâu rồi?】

【Quan Hạo: Còn chưa dậy hả?】

【Quan Hạo: Anh quên là sáng nay phải đến Nam Đại sao?】

Trần Trạch Dã chỉ nhắn lại một dấu chấm.

Hai người gặp nhau ở sảnh tầng dưới, Quan Hạo thấy anh bước tới chậm rì rì, tò mò bắt chuyện: “Anh Dã.”

“Hôm nay anh mệt à? Hay là tối qua không ngủ được?”

Trần Trạch Dã cau mày, liếc anh một cái đầy lãnh đạm: “?”

“Từ trước đến giờ chưa thấy anh ngủ nướng bao giờ mà.” Quan Hạo đẩy kính mắt, “Sao hôm nay xuống trễ vậy?”

Trần Trạch Dã nheo mắt lại, ánh nhìn phủ một lớp lạnh lùng, viên kẹo cola tan vụn giữa kẽ răng, anh lạnh lùng ném ra bốn chữ: “Ít hỏi, ít quản.”


 Tác giả có lời muốn nói:

An An: Em kiến nghị xóa chữ “Dã” trong tên anh ấy : )

Trần Trạch Dã: Không được đâu, bảo bối ^_^

An An: Hu hu.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.