Bóng đêm như rượu nồng lan tỏa khắp căn phòng, ủ lên sự tĩnh lặng và sâu lắng. Rèm cửa xám đậm được kéo kín, con số đỏ trên màn hình điều hòa từ 26 giảm xuống 24.
Khi đó, Kỳ An tựa vào vòng tay Trần Trạch Dã, ánh mắt dừng thật lâu trên hình xăm nơi ngực trái anh.
Hàng mi dài khẽ chớp, cô không kìm được đưa tay chạm vào. Mồ hôi vừa nãy đã tan hết, đầu ngón tay mát lạnh, như hạt ngọc trong suốt, lần theo đường nét của dòng chữ.
Cảm giác như lông vũ lướt qua, khơi dậy từng đợt ngứa ngáy và khô nóng li ti.
Trần Trạch Dã ánh mắt tối lại, hô hấp sâu hẳn, yết hầu trượt mạnh xuống rồi anh nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô.
Kẽ tay anh chặn ngang cổ tay mảnh mai của Kỳ An, ngón tay cái cảm nhận rõ nhịp mạch đang khẽ đập bên dưới.
Ngón tay cô khẽ co lại, Kỳ An ngẩng mặt, hơi ngơ ngác nhìn anh: “Làm sao vậy?”
Trần Trạch Dã cọ cằm lên trán cô, nhướng mày, giọng pha chút lười biếng và trêu chọc: “Em sờ lung tung gì đó?”
Anh khẽ chống người nghiêng xuống ép sát cô, hơi nóng tỏa ra như muốn bao trùm lấy toàn thân, môi áp lên vành tai cô, thì thầm khàn khàn: “Tối nay, không định ngủ nữa sao?”
Kỳ An hiểu ngay ý anh, tai lập tức đỏ ửng. Cô đẩy nhẹ vai anh, cố tỏ ra dữ dằn: “Không được làm bậy.”
Trần Trạch Dã bật cười, khóe mắt ánh lên sự cưng chiều. Dù gì cũng là lần đầu tiên, anh không nỡ cũng không thể hấp tấp, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804365/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.