Kỳ An ngủ một giấc thẳng đến tận một giờ chiều, khi tỉnh dậy thì ánh nắng ngoài trời đã chói chang, phản chiếu trên nền tuyết trắng xóa khiến mắt có chút chói lòa.
Cơn đau nhức toàn thân cũng dịu bớt phần nào, cô chống tay ngồi dậy trên giường, để mặc những ý nghĩ trống rỗng dần quay lại, sau đó với lấy chiếc điện thoại đặt bên cạnh.
Điện thoại được Trần Trạch Dã sạc giúp từ sáng, biểu tượng pin ở góc phải phía trên đã đầy, phần thông báo thì chồng chất hàng chục tin nhắn chưa đọc. Một phần đến từ nhóm lớp, hai tin là từ Văn Xu nhắn dặn về bài tập giáo viên giao.
Còn lại tất cả đều là tin nhắn của Trần Trạch Dã.
10:20 sáng
【Abyss: [hình ảnh]】
【Abyss: Sảnh triển lãm này đẹp thật, chụp cho bảo bối xem nè.】
10:45 sáng
【Abyss: Nội dung buổi toạ đàm chán chết đi được, nghe mà gật gù muốn ngủ.】
11:15 sáng
【Abyss: Đồ ăn vặt mà bên tổ chức phát ngon cực, đúng vị bảo bối thích luôn.】
【Abyss: Tranh thủ lấy thêm vài cái cho em nè.】
12:30 trưa
【Abyss: Bảo bối của anh vẫn chưa tỉnh sao~】
12:45 trưa
【Abyss: Không được.】
【Abyss: Không chịu nổi nữa rồi.】
【Abyss: Mấy người ở đây chán quá, anh nhớ em đó bảo bối.】
Kỳ An đọc từng tin một, bị mấy dòng lảm nhảm dễ thương đó chọc cười, khóe môi cũng cong lên nhẹ nhàng.
Tim như bị đâm thủng một lỗ nhỏ, cảm xúc nhộn nhạo dâng trào hóa thành dòng ấm áp chảy tràn trong lòng ngực.
Cô còn nhớ trước đây Văn Xu từng tám chuyện, hỏi rằng yêu một người như Trần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804371/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.