Hoàng hôn tối nay đặc biệt đẹp, tầng mây tím đỏ rực rỡ lãng mạn, như lửa thiêu rực cả bầu trời.
Nếu không có gì bất ngờ, ngày mai sẽ lại là một ngày thời tiết đẹp.
Trần Trạch Dã dùng điện thoại chụp lại khoảnh khắc ấy, định lát nữa về đưa cho Kỳ An xem. Cô gái nhỏ bao nhiêu năm qua vẫn chẳng hề thay đổi — thích nắng, thích gió nhẹ, thích hoàng hôn.
Tất cả những gì liên quan đến cái đẹp, cô đều yêu thích.
Mỗi lần bắt gặp là chẳng rời nổi mắt, nhất định phải dừng lại chụp ảnh lưu niệm. Lâu dần Trần Trạch Dã cũng thành thói quen, hễ gặp gì là lại chụp.
Lúc thì là đàn kiến chuyển gạo bên vệ đường, lúc là con mèo đang vươn mình lười biếng trên sân thượng, có khi chỉ là một bông hoa dại tình cờ thấy trong bụi cỏ, đều đủ khiến cô vui mừng.
Đám bạn Quan Hạo từng vì thế mà trêu chọc anh, nói cái kiểu rảnh rỗi tao nhã này chẳng khác gì ông già rảnh việc, Trần Trạch Dã chỉ hừ lạnh khinh thường, chẳng buồn đáp nửa câu.
Hiểu gì chứ.
Chỉ một tấm ảnh mà đổi được nụ cười của An An nhà anh.
Còn gì đáng giá hơn điều đó?
Đương nhiên là không rồi.
Giang Trì Dật móc ra bao thuốc trong túi, gõ lấy một điếu ngậm vào miệng, giọng nói mơ hồ không rõ: “Chuẩn bị xong hết rồi chứ?”
Trần Trạch Dã không trả lời, ánh mắt dừng lại ở chỗ đầu thuốc đỏ rực giữa ngón tay cậu ta, làn khói trắng xám nhè nhẹ bay lên, hương bạc hà đắng ngắt dần dần lan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804383/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.