Không rõ là thực sự say hay đang cố né tránh điều gì, Quan Hạo lơ mơ gục xuống bàn, không chịu nói thêm một lời nào.
Trần Trạch Dã nghe điện thoại xong quay lại, không hề biết chuyện gì đã xảy ra. Nhìn thấy bộ dạng kia của cậu ta, anh nhướn mày trêu chọc một câu: “Thế mà đã say rồi hả?”
Ống hút sữa bị cắn bẹp dúm, Kỳ An chống khuỷu tay lên bàn, hoàn toàn chìm trong dòng suy nghĩ, hoàn toàn không phát hiện ra người bên cạnh đã trở lại.
Trần Trạch Dã cúi xuống, véo nhẹ má cô một cái: “Đang nghĩ gì thế, bảo bối?”
Kỳ An “à” một tiếng mới hoàn hồn lại, cố gắng gượng cười:
“Không có gì đâu.”
Có lẽ chính cô cũng cảm thấy câu này không có sức thuyết phục, chớp mắt mấy cái rồi nhỏ giọng bổ sung: “Chỉ là đang nghĩ đến bài luận chưa viết xong chiều nay thôi.”
“Đã bí mấy ngày rồi, vẫn chưa có chút ý tưởng nào.”
Trần Trạch Dã cúi mắt nhìn cô dịu dàng, tay xoa nhẹ mái tóc dài của cô: “Từ từ thôi mà, có anh ở bên em rồi.”
“Đừng ép bản thân quá.”
Kỳ An gật đầu đồng ý, sau đó nhìn thấy anh giống như ảo thuật, chìa tay ra từ sau lưng. Những ngón tay thon dài cầm một que kẹo bông gòn.
Kẹo màu hồng, hình con thỏ, đúng kiểu mấy cô gái hay thích. Cô hơi kinh ngạc, ánh mắt mở to: “Anh mua ở đâu thế?”
“Ở con phố ẩm thực đối diện kìa.”
Trần Trạch Dã cắt bỏ đầu nhọn của que tre, tránh để cô bị đâm phải, dịu dàng giải thích: “Hồi trước
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804384/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.