🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Đó là mùa đông thứ hai kể từ khi rời khỏi Lê Bắc, cũng là mùa đông dài nhất, khắc nghiệt nhất trong ký ức.

Bầu trời bị nhuộm đậm như mực, màn sương ẩm ướt tản ra trong không khí, mưa rơi dày đặc đập vào ô cửa kính, trời mưa ở Los Angeles luôn dai dẳng không dứt.

Ầm ——

Tiếng sấm cuộn lên một cách nặng nề, Trần Trạch Dã mở mắt tỉnh giấc giữa cơn mơ.

Đồng hồ treo tường rỉ sét loang lổ, bánh răng cựa quậy một cách nặng nề, mặt số mài mòn nghiêm trọng, những con số bị mất nét cho biết hiện tại là bốn giờ mười phút.

Đêm nay anh chỉ ngủ được hai tiếng.

Từ sau khi Thẩm Sơ Nghi qua đời, giấc ngủ của Trần Trạch Dã vẫn luôn không yên. Thân thể rã rời, nhưng đầu óc lại tỉnh táo như chiếc thuyền mục nát bị mắc cạn giữa đại dương, cứ thế vùng vẫy, chìm dần, đến mức linh hồn cũng bị xé rách và hủy hoại.

Ngay lúc anh kiệt quệ, muốn dứt khoát kết thúc tất cả thì Kỳ An đã xuất hiện bên cạnh anh.

Trong căn hầm u ám đổ nát, nước bẩn tràn lan, cô gái mặc chiếc váy dài trắng tinh, sạch sẽ, sáng bừng, không vương chút bụi trần. Cô như một luồng sáng ấm áp rực rỡ, bước vào thế giới mục rữa tăm tối của anh, quét sạch mọi bụi bặm và lạnh lẽo xung quanh.

Cô chữa lành vết thương trong anh, kéo anh trở lại từ bên bờ vực, nói với anh rằng: “Phải sống, vì sống mới có hy vọng.”

Trong tâm lý học có một hiện tượng gọi là phản ứng cai nghiện, ý chỉ việc một người sau khi lệ thuộc vào ai hoặc điều gì đó, nếu đột ngột bị tách rời, sẽ xuất hiện những phản ứng như bất an, mất kiểm soát cảm xúc, thậm chí nghiêm trọng hơn là rối loạn tâm thần.

Ba tháng bên cô, như một giấc mộng ngắn ngủi nhưng ngọt ngào, mà niềm vui đã được tiêu xài trước thì phải trả lại bằng nỗi đau kéo dài vô tận.

Dẫu vậy, Trần Trạch Dã vẫn cố ép mình phải ngủ.

12.700 km, anh chỉ mong có thể gặp lại cô trong mơ.

Nhưng có lẽ cô đã thật sự thất vọng đến mức một lần cũng không cho anh toại nguyện.

Anh tùy tiện khoác đại một chiếc hoodie, chống tay ngồi dậy. Dạo gần đây nhiệt độ giảm mạnh, anh không may cảm lạnh, đầu óc mơ hồ như bị trét đầy hồ dán, bên trong ngũ tạng đều nhói đau.

Anh nhắm mắt lại nghỉ ngơi chốc lát, rồi đứng dậy đi đến bên cửa sổ. Kéo nhẹ mép rèm màu xám đậm, bên ngoài tối đen không thấy ánh sáng. Trận mưa đông kéo dài suốt ba ngày vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.

Kính cửa sổ vương vãi đầy vệt nước, từng giọt mưa như muốn xuyên thủng mặt kính. Trần Trạch Dã ánh mắt trống rỗng, chẳng biết đang nhìn về đâu, nhưng tâm trí lại tràn ngập hình ảnh của Kỳ An.

Không biết dạo này cô sống thế nào, đã quen với cuộc sống đại học chưa, có biết tự chăm sóc bản thân không?

Giang Bắc chắc đang có tuyết rơi rồi. Cô gái nhỏ vốn có thể chất hàn, tay chân mùa đông luôn lạnh buốt. Thế mà lại mê chơi tuyết, lần nào tay cũng bị lạnh đến trắng bệch, rất lâu mới ấm lại được.

Dạ dày cô vẫn chưa khỏe, dễ đầy hơi trào ngược nếu bị lạnh. Cô lại chẳng để tâm, thường xuyên quên ăn đúng bữa.

Anh có quá nhiều điều lo lắng. Nhắm mắt lại là toàn bộ hình ảnh về cô, nhưng lại chẳng thể ở cạnh để chăm sóc.

Thanh chắn kim loại phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo, trong phòng mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi. Không hiểu sao chóp mũi cay xè, Trần Trạch Dã khom người ho khan vài tiếng. Xương sống nơi gáy nhô lên rõ ràng, đôi mắt đen sâu thẳm, khuôn mặt gầy gò cương nghị phủ lên một lớp tiêu điều mỏi mệt.

Anh thấy mình thật vô dụng.

Dù là quá khứ, hay là hiện tại đều không thể bảo vệ được người mình muốn bảo vệ.

Không biết đã trôi qua bao lâu, anh khẽ kéo khóe môi nở một nụ cười đắng chát, thu lại ánh nhìn rồi rời khỏi nhà.

4:30 sáng, đường phố không một bóng người.

Đèn đường vàng vọt chập chờn, trong ngõ có chuột gián chạy rầm rầm. Góc tường chất đầy bảng quảng cáo hỏng, bị gió thổi bay phấp phới, trông như oan hồn đang nhảy múa trong địa ngục.

Không biết nhà nào vừa xảy ra cãi vã, tiếng bát đũa vỡ loảng xoảng vang lên, kèm theo tiếng chửi bới ầm ĩ, hỗn loạn vang vọng giữa màn mưa.

Trong làn sáng nhạt nhòa, bóng dáng kia gầy gò tiêu điều, Trần Trạch Dã không mang dù, áo hoodie đã bị mưa làm ướt hơn phân nửa.

Mưa ngày càng nặng hạt, như thể muốn nhấn chìm cả anh.

Anh bước vào tiệm net cách hai con phố, đẩy cánh cửa kính.

Âm thanh bàn phím lách cách không ngừng, mùi thức ăn khó chịu phả ra, đây là công việc bán thời gian thứ ba của anh, mỗi sáng đến làm quản lý tiệm net hai tiếng.

Tiền lương không nhiều, nhưng còn hơn là không có gì.

Người trực ca đêm tên Kevin, đang gục đầu ngủ gà gật trong quầy, nghe thấy tiếng động thì hé mắt: “Dã, cậu đến rồi à.”

“Trời mưa to thế này.” Nhìn thấy áo anh ướt đẫm, Kevin cau mày, quay lại tìm khăn sạch: “Sao cậu không mang ô?”

Trần Trạch Dã không đáp, chỉ nhàn nhạt cảm ơn, rồi đưa tay nhận lấy khăn, lau tóc qua loa.

Vài cậu học sinh mặc đồng phục bước đến, nói muốn gia hạn thêm ba tiếng. Sau khi anh hoàn thành thao tác trên máy tính, Kevin bỗng đẩy nhẹ cánh tay anh, bật cười ám muội: “Lại đến một cô nữa rồi kìa.”

Trước quầy có thêm một cô gái. Nhìn ngoại hình thì cũng là du học sinh từ trong nước sang.

Tóc đen xoăn nhẹ buông vai, áo len kết hợp với váy ôm, đôi chân dài thon thả, làn da trắng mịn như lụa.

Ngón tay thon khẽ gõ mặt bàn, móng tay màu n*d* đính đá sáng lấp lánh. Cô gái nghiêng đầu chớp mắt với anh, lông mi cong vút được chuốt kỹ, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào:
“Xin chào~”

“Anh có thể giúp em một chuyện được không?”

Trần Trạch Dã ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô cảm, đường nét khuôn mặt lạnh lùng tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn, trong ánh mắt toàn là sự hờ hững mỏi mệt.

Bầu không khí đông cứng mười mấy giây, không đợi được phản ứng của anh, cô gái cắn môi tỏ vẻ vô tội, trong lòng tuy thấp thỏm nhưng ngoài mặt vẫn cố mỉm cười, lặng lẽ nghiêng người về phía trước, định rút ngắn khoảng cách: “Vừa rồi em thua bạn trong trò chơi đại thử thách.”

Vừa nói, cô vừa quan sát phản ứng của anh, vừa thăm dò:
“Không biết có thể với anh…”

Một màn bắt chuyện quá đỗi cũ kỹ, Trần Trạch Dã chẳng có hứng phí thời gian, thẳng thừng ngắt lời: “Không thể.”

Lời từ chối đến nhanh hơn tưởng tượng. Cô gái ngượng ngùng đứng tại chỗ, trong lòng không khỏi lúng túng. Dù sao cũng là lần đầu tiên bị từ chối khi chủ động làm quen, thể diện ít nhiều cũng bị tổn thương.

Nhưng mà khuôn mặt này thật quá xuất chúng, từng đường nét đều hoàn hảo đến mức khó tin. Cô không cam lòng bỏ cuộc dễ dàng, bèn hỏi tiếp: “Tại sao vậy?”

Trần Trạch Dã không ngẩng đầu, giọng nhàn nhạt: “Tôi có bạn gái rồi.”

Cửa tiệm liên tục bị gió thổi mở rồi đóng lại, gió lạnh len lỏi qua từng khe hở.

Bóng lưng cô gái dần biến mất nơi ngã rẽ. Kevin chứng kiến toàn bộ quá trình, tiến lại gần, vừa đếm ngón tay vừa thì thầm chửi: “Trời ơi…”

“Mới một tuần mà đã có năm cô tới xin số điện thoại của cậu rồi đấy.”

“Dã.” Kevin rốt cuộc không nhịn được tò mò, hỏi: “Cậu thật sự chẳng thấy hứng thú với ai à?”

Trần Trạch Dã liếc mắt nhìn cậu ta, nơi đuôi mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi không nói thành lời. Anh lặp lại câu nói vừa rồi: “Tôi có bạn gái.”

“Tôi biết mà.”

Kevin không hiểu rõ về anh lắm, nhưng biết ở trong nước anh có một cô bạn gái, tấm ảnh của cô được cất kỹ như bảo bối ở mặt trong ví, ngày nào Trần Trạch Dã cũng lấy ra nhìn.

Người sáng suốt đều nhận ra, tình cảm giữa họ rất sâu đậm, yêu sâu đến mức khiến người ta cảm động. Nhưng điều kỳ lạ là, dường như hai người chưa từng liên lạc với nhau.

Chỉ thường thấy Trần Trạch Dã cầm điện thoại, cúi đầu nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện được ghim lên đầu danh bạ, đầu ngón tay thô ráp áp lên màn hình, lật qua lật lại những đoạn tin nhắn cũ, giống như bị đông cứng trong dòng thời gian.

Có lúc thậm chí thấy đuôi mắt anh ửng đỏ, mạch máu ở thái dương căng lên, bờ vai khẽ run như sắp bật khóc đến nơi.

Từ yếu đuối có vẻ chẳng hợp với Trần Trạch Dã, nhưng tất cả nỗi đau đó lại chân thực tồn tại trên người anh.

Đã từng có người hỏi bóng gió, anh khi thì im lặng, khi thì qua loa chống chế, nói cô ấy bận học, không muốn làm phiền cô.

Kevin không thể hiểu nổi kiểu yêu đương như vậy. Cậu luôn theo chủ nghĩa sống hưởng thụ, khoác vai Trần Trạch Dã, nhướng mày trêu chọc: “Cậu nghiêm túc thế làm gì, anh em?”

“Đây là Los Angeles mà, cậu nói gì làm gì, cô ấy cũng không biết đâu.”

Trần Trạch Dã cau mày, liếc cậu một cái sắc lạnh. Kevin biết anh nóng tính, lập tức thức thời im miệng: “Được được, coi như tôi chưa nói gì.”

“Tôi về trước đây.” Kevin ngáp một cái, khoác áo khoác lên vai, “Có chuyện thì gọi tôi nhé.”

Thời điểm này không quá đông khách, chẳng có việc gì đặc biệt phải làm. Trần Trạch Dã tranh thủ làm nốt bài tập trên lớp, sau đó lại ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào tấm ảnh ấy.

Từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, đầu ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua từng góc ảnh, ánh mắt của cô, mái tóc dài, tất cả đã mất đi nhiệt độ và sức sống, chỉ còn lại khát vọng không thể chạm tới.

Anh xem đi xem lại rất lâu, mới cẩn thận nhét lại tấm ảnh vào ví.

Lúc đó điện thoại đặt bên cạnh sáng lên, là tin nhắn của Quan Hạo: hỏi anh đang ở đâu, có tiện để đến gặp không.

Trần Trạch Dã gửi luôn vị trí cho cậu.

Alameda là khu vực hẻo lánh, nằm sâu giữa các xưởng công nghiệp bỏ hoang và khu ổ chuột, cấu trúc rối rắm chẳng khác gì mê cung. Dù có chỉ dẫn bản đồ trên điện thoại, Quan Hạo cũng phải loay hoay hơn ba mươi phút mới tìm được.

Cậu xếp lại ô, giũ nước mưa trên tay áo: “Anh Dã.”

Hai người quen nhau trong một hoạt động ở trường. Trường họ ít học sinh người Hoa, ban đầu Quan Hạo cứ tưởng anh khó gần, sau mới phát hiện ra thật ra không đáng sợ như tưởng tượng.

Trần Trạch Dã chỉ là ít nói, không thích chủ động bắt chuyện, nhưng lại rất nghĩa khí với bạn bè.

“Nè.”

Ngón tay trỏ của cậu móc theo một túi nilon nhỏ, bên trong là sandwich nóng và sữa: “Cậu chắc chưa ăn sáng đúng không?”

Trần Trạch Dã xua tay: “Không đói.”

“Ây da, cậu không thể như thế được.”

Quan Hạo tuy nhỏ hơn vài tháng, nhưng lại có thái độ như một người từng trải, hết lời khuyên nhủ: “Sức khỏe là vốn liếng để phấn đấu, không thể vì còn trẻ mà ——”

Chưa nói hết câu, cậu bỗng phát hiện ra điều gì đó, cúi người quan sát kỹ đối phương.

Sắc mặt Trần Trạch Dã trắng đến mức dọa người, quầng thâm dưới mắt đậm rõ, từng đường nét trên khuôn mặt đều phảng phất vẻ bệnh tật nặng nề.

Giọng Quan Hạo trầm hẳn xuống: “Đêm qua cậu lại thức trắng nữa à?”

“Không.” Trần Trạch Dã xoa nhẹ khóe mắt, “Ngủ được hai tiếng.”

Quan Hạo nghe giọng anh cũng không đúng, khàn hơn mọi khi, giống như có cát sạn lẫn trong cổ họng. Cậu đưa tay lên định kiểm tra nhiệt độ, nhưng bị hất tay ra.

Trần Trạch Dã ngước mắt, tỏ rõ vẻ khó chịu: “Cậu làm gì đấy?”

Lời vừa dứt, cơn ho trào lên từ ngực. Anh khẽ nắm tay lại, che miệng ho khan.

Quan Hạo nhanh tay áp thử lên trán anh, không nằm ngoài dự đoán, nóng hừng hực như có thể rán trứng trên đó, cau mày lo lắng: “Anh Dã.”

“Cậu sốt rồi hả?”

Trần Trạch Dã vẫn giữ nguyên dáng vẻ chẳng mảy may để tâm, như thể người bệnh không phải là anh: “Chắc vậy.”

Quan Hạo thầm thở dài, bất lực trước kiểu phản ứng này. Cậu mở app bản đồ, định tìm xem gần đây có hiệu thuốc nào.

Trần Trạch Dã chặn tay cậu lại: “Không cần.”

“Chỉ cảm cúm thôi, có gì to tát đâu, cậu làm gì mà nghiêm trọng hóa vậy?”

Ánh đèn trên trần nhấp nháy, nét mặt anh vẫn lạnh nhạt như cũ, đôi mày vì cơn sốt mà càng thêm sâu thẳm: “Không chết được, đừng tốn tiền.”

“Sao lại gọi là tốn tiền được?”

Quan Hạo lập tức bùng nổ, bực bội buông ra một câu chửi thề: “Anh có biết sốt cao thế này là nguy hiểm không?!”

Trần Trạch Dã khẽ nuốt nước bọt, lông mi rũ xuống, cảm xúc khó đoán. Khóe môi cong lên một nụ cười cứng nhắc: “Yên tâm, tôi thật sự không sao.”

“Anh Dã…”

Quan Hạo biết anh sống rất khổ, cũng không nỡ nói gì thêm. Cậu quay đi rót cho anh một cốc nước ấm, gần như là cầu khẩn: “Anh có thể chăm sóc bản thân một chút được không?”

Trần Trạch Dã là người tàn nhẫn với chính mình nhất mà cậu từng gặp.

Lúc họ mới quen nhau, Trần Trạch Dã mới đến Mỹ được hai mươi ngày.

Khi đó, anh nghèo đến mức không ai tưởng tượng nổi, có thể nói là tay trắng, đến cả những căn phòng thuê tập thể xa xôi, tồi tàn nhất anh cũng không đủ khả năng chi trả tiền thuê.

Nếu là người khác, có lẽ đã không sống nổi từ lâu rồi.

Nhưng anh là Trần Trạch Dã.

Công việc làm thêm đầu tiên anh tìm được là ở vùng ngoại ô phía nam, làm khuân vác cho một xưởng ngầm.

Loại xưởng chui thế này không chịu sự quản lý của pháp luật, mức thù lao hoàn toàn phụ thuộc vào khối lượng công việc.

Ban ngày anh phải lên lớp ở trường, ép bản thân thích nghi với hệ thống giáo dục mới. Sau khi tan học, anh lại băng qua nửa thành phố, chạy vội đi làm thêm.

Xưởng cũ đổ nát, vách tường sụp đổ, anh mặc chiếc áo hoodie mỏng manh, tay áo xắn lên quá khuỷu, tóc mái rối bời rũ xuống trán, cổ áo và gấu áo dính đầy bùn đất và bụi bặm chưa khô.

Mồ hôi thấm đẫm áo quần, nóng ẩm bám dính lấy lưng, làm lộ rõ thân hình gầy gò, xương xẩu.

Trọng lượng hàng trăm cân đè lên vai, da thịt bị mài đến rướm máu và bầm tím, sự kiêu hãnh bẩm sinh của cậu thiếu niên đã bị mài mòn, chỉ còn lại vẻ tàn tạ nhếch nhác.

Trong tổng số 183 công nhân, Trần Trạch Dã là người nhỏ tuổi nhất, nhưng cũng là người chịu khổ giỏi nhất.

Anh không có thời gian ăn uống, không có thời gian nghỉ ngơi, làm việc không phân ngày đêm, không ngủ không nghỉ, như một cỗ máy không biết mệt.

Anh làm việc như thể không cần mạng sống.

Lần lâu nhất, anh không ngủ suốt bốn ngày, nửa đêm đi bộ trên đường mà cảm thấy cả thế giới đang quay cuồng.

Cũng trong đêm đó, anh bị sốt gần 40 độ, không chịu nổi nữa nên uống bừa thuốc, không ngờ lại gây phản ứng dị ứng nghiêm trọng: tim đập loạn, nôn mửa, nổi đầy phát ban, tứ chi lạnh toát và run rẩy.

Thế nhưng ngay cả như vậy, Trần Trạch Dã vẫn cố chấp không đến bệnh viện.

Du học sinh không có bảo hiểm, chi phí y tế đắt đến mức khủng khiếp.

Cứ thế mà gắng gượng suốt hai tháng, anh mới dành dụm được một ít tiền, thuê được một căn phòng đơn nhỏ ở Vernon.

Một chiếc giường ván chật hẹp, một cái bàn học cũ nát, đó là toàn bộ tài sản của anh.

Một thời gian sau, anh đến tiệm thức ăn nhanh xin việc làm thêm thứ hai. Ông chủ thấy tay anh có vết thương, cho rằng kiểu người này không an phận, dễ gây chuyện bên ngoài.

Trần Trạch Dã không phản bác, im lặng quay người rời đi, sau đó bước vào tiệm tạp hóa bên cạnh, dùng hai đô mua một bộ kim chỉ.

Giữa phố xá đông đúc, anh ngồi trên chiếc ghế gỗ cũ kỹ, cúi đầu chăm chú, ngón tay cầm chặt cây kim bạc, tự tay khâu lại vết thương.

Mồ hôi lớn như hạt đậu chảy xuống trán, cơn đau chưa từng có làm tê dại thần kinh. Trần Trạch Dã cau mày, cắn chặt răng, nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Hôm sau, anh quay lại cửa hàng như không có chuyện gì, hỏi ông chủ giờ có thể vào làm chưa.

Khu anh sống rất nguy hiểm, thường xuyên có côn đồ mang dao cướp bóc gây thương tích. Những vết thương trên người Trần Trạch Dã, phần lớn đều đến từ đó.

Quan Hạo hỏi anh tại sao không phản kháng, anh chỉ bình tĩnh nói: “Tôi đã hứa với cô ấy.”

“Cô ấy không thích tôi đánh nhau.”

Thời gian thoắt cái đã đến cuối năm.

Đêm Giáng Sinh, Los Angeles vẫn chìm trong mưa phùn mịt mờ.

Quan Hạo tổ chức một cuộc vui ở Lorená, Trần Trạch Dã hiếm hoi không phải đi làm thêm, cũng được gọi đến.

Lorená nằm ở trung tâm thành phố, khu thương mại sầm uất nhất, nhà cao tầng san sát, cuộc sống xa hoa trụy lạc.

Ánh đèn neon rực rỡ như ổ nôi giữa bóng tối, ủ men sự mập mờ và buông thả.

Nam nữ trẻ tuổi nườm nượp qua lại, trang điểm tinh tế, ăn mặc sành điệu, khói thuốc và rượu mạnh đan xen, kéo dài vô tận đêm cuồng loạn này.

Vượt qua sàn nhảy và bàn lẻ, khu vực ghế lô phía sau chật ních người, phần lớn là những khuôn mặt lạ. Quan Hạo giỏi giao thiệp, cứ vài ngày lại quen thêm vài người bạn mới.

Quầy bar dài ánh xanh điện tử, bài bạc và xúc xắc vứt ngổn ngang, trong bầu không khí hỗn loạn ấy, có người nâng ly, có người hôn nhau, dưới cái danh nghĩa tự do, họ tha hồ trao đổi nhịp tim và ánh mắt.

Trần Trạch Dã không hứng thú với những cuộc vui như vậy, đến đó chỉ vì nể mặt Quan Hạo.

Khói thuốc trắng xám lượn lờ, âm thanh ồn ào như sấm, anh lạc lõng ngồi ở một góc, tách biệt hoàn toàn với sự náo nhiệt xung quanh.

Ngón tay thon dài cầm ly rượu, Trần Trạch Dã tựa người vào lưng ghế, vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt tối tăm sâu thẳm.

Cánh tay trái đặt lên tay vịn, ống tay áo xắn vài nếp, để lộ cổ tay gầy guộc, bên trong mạch máu là hình xăm một đóa anh túc đen uốn lượn.

Như độc dược nguy hiểm, thần bí, nhưng khiến người ta nghiện, đắm chìm trong đó, cam tâm tình nguyện.

Tâm trạng anh không tốt, uống rất nhiều rượu. Mỗi lần ngửa cổ, yết hầu chuyển động rõ rệt.

Rượu thiêu đốt dạ dày, làm tê liệt thần kinh, ý thức dần mơ hồ.

Trong nhóm có hai cô gái ngồi sau lưng anh, không biết đã cụng ly bao nhiêu lần, tay khoác tay tựa vào nhau, bắt đầu than phiền về bạn trai.

Âm lượng không nhỏ, Trần Trạch Dã nghe rất rõ.

Một cô gái nghẹn ngào, nói tuần trước là kỷ niệm ngày yêu nhau, cô đã háo hức mong đợi rất lâu, vậy mà bạn trai lại thờ ơ, không những không chuẩn bị bất ngờ, thậm chí còn quên béng chuyện đó.

Cô bạn bên cạnh nghe xong cũng nổi giận, lấy khăn giấy lau nước mắt cho cô, dỗ cô đừng khóc, rồi bất bình thay cô, mắng bạn trai đủ điều, nói giữ loại đàn ông này chỉ tổ làm khổ mình, chi bằng sớm chia tay, rút lui đúng lúc.

“Choang!” một tiếng vang giòn, ly rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Giáng Sinh. Kỷ niệm ngày yêu.

Những ký ức xưa cũ tua lại như đoạn phim cũ, máy quay dừng ở vài khung hình then chốt, những lời thề non hẹn biển giờ chỉ là hư ảo.

Một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim anh, siết lại từng chút một, khiến anh không thở nổi.

Quan Hạo nghe thấy tiếng động, nhận ra có gì đó không ổn, đặt ly rượu xuống, bước lại hỏi có chuyện gì xảy ra.

Trần Trạch Dã loạng choạng đứng lên, lắc đầu nói không sao, chỉ là uống hơi nhiều, thấy choáng, muốn ra ngoài hít thở.

Bên ngoài mưa càng lớn, nhưng cũng không thể dập tắt không khí lễ hội. Ánh đèn rực rỡ, xuyên qua màn mưa, mỗi khuôn mặt lướt qua đều đắm chìm trong tiếng cười nói vui vẻ.

Chỉ có Trần Trạch Dã dưới ánh đèn, như một hình thể cô độc khổng lồ.

Anh lặng lẽ đứng ở góc tường, trong tai vẫn văng vẳng đoạn đối thoại kia. Bóng anh đổ nghiêng xuống mặt đất, trở thành một vệt đen mờ nhòe.

Vũng nước dưới chân đọng lại như gương, phản chiếu nỗi đau của anh, thu nhận sự day dứt của anh. Trần Trạch Dã quá đau khổ, ngực như bị thứ gì đó chặn lại, anh không chịu nổi nữa, cúi người, run rẩy móc điện thoại ra khỏi túi.

Dãy số ấy anh đã thuộc lòng từ lâu, toàn bộ dũng khí bùng nổ trong khoảnh khắc này, anh nhấn nút gọi.

Nhưng có lẽ vì say, hoặc vì quá hồi hộp, anh không chú ý, cuộc gọi đã vô tình bị ngắt ở giây thứ ba.

Đó là đêm Giáng Sinh năm 2017.

Trần Trạch Dã đứng bên đường Lorená, đối diện với cuộc gọi không ai bắt máy, nói 27 lần xin lỗi, 39 lần nhớ em và 52 lần anh yêu em.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.