Mùa đông năm nay dài đặc biệt, những cơn mưa lạnh cứ nối tiếp nhau không dứt.
Trần Trạch Dã nằm viện suốt ba tháng, tổng cộng thực hiện tám lần điều trị MECT.
Quá trình điều trị đau đớn và dày vò, đủ loại ống dẫn và máy móc cắm đầy người, anh giống như miếng thịt chờ xẻ thịt trên thớt, mất đi ý thức, mặc người thao túng.
Anh không phải chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, từng nghĩ rằng cứ thế này đi, bản thân vốn dĩ đã sống trong địa ngục, còn hy vọng gì nhìn thấy ánh sáng nữa đâu?
Nhưng mỗi lần như vậy, trong giấc mơ luôn văng vẳng một giọng nói mềm mại, như ánh nắng ấm áp sau cơn mưa giông, xua đi lạnh giá và tăm tối xung quanh, mang lại cho anh một tia sáng trong tầm tay.
Cô nói: “A Trạch, anh đừng bị bệnh.”
“A Trạch, anh sẽ ổn thôi.”
“A Trạch, anh không cô đơn, vì còn có em yêu anh.”
Trần Trạch Dã bừng tỉnh khỏi mộng, hốc mắt nóng lên, siết chặt tấm ảnh cũ phai màu trong tay, khẽ gật đầu như đồng ý.
Vì An An của anh.
Vì không muốn cô thất vọng, không muốn cô buồn, càng không muốn cô đơn.
Anh nhất định phải khỏe lại.
Không được phép bỏ cuộc giữa chừng.
Bệnh tình của anh đúng là có chuyển biến tích cực, các triệu chứng rối loạn cơ thể giảm dần, không còn vô cớ nổi giận hay mất kiểm soát nữa, chỉ có trí nhớ vẫn rất tệ.
Những lúc rảnh rỗi, anh hình thành thói quen viết nhật ký ——
Thật ra cũng chẳng giống nhật ký, chỉ là vài đoạn ngắn vụn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804390/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.