Mùa đông năm nay dài đặc biệt, những cơn mưa lạnh cứ nối tiếp nhau không dứt.
Trần Trạch Dã nằm viện suốt ba tháng, tổng cộng thực hiện tám lần điều trị MECT.
Quá trình điều trị đau đớn và dày vò, đủ loại ống dẫn và máy móc cắm đầy người, anh giống như miếng thịt chờ xẻ thịt trên thớt, mất đi ý thức, mặc người thao túng.
Anh không phải chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ, từng nghĩ rằng cứ thế này đi, bản thân vốn dĩ đã sống trong địa ngục, còn hy vọng gì nhìn thấy ánh sáng nữa đâu?
Nhưng mỗi lần như vậy, trong giấc mơ luôn văng vẳng một giọng nói mềm mại, như ánh nắng ấm áp sau cơn mưa giông, xua đi lạnh giá và tăm tối xung quanh, mang lại cho anh một tia sáng trong tầm tay.
Cô nói: “A Trạch, anh đừng bị bệnh.”
“A Trạch, anh sẽ ổn thôi.”
“A Trạch, anh không cô đơn, vì còn có em yêu anh.”
Trần Trạch Dã bừng tỉnh khỏi mộng, hốc mắt nóng lên, siết chặt tấm ảnh cũ phai màu trong tay, khẽ gật đầu như đồng ý.
Vì An An của anh.
Vì không muốn cô thất vọng, không muốn cô buồn, càng không muốn cô đơn.
Anh nhất định phải khỏe lại.
Không được phép bỏ cuộc giữa chừng.
Bệnh tình của anh đúng là có chuyển biến tích cực, các triệu chứng rối loạn cơ thể giảm dần, không còn vô cớ nổi giận hay mất kiểm soát nữa, chỉ có trí nhớ vẫn rất tệ.
Những lúc rảnh rỗi, anh hình thành thói quen viết nhật ký ——
Thật ra cũng chẳng giống nhật ký, chỉ là vài đoạn ngắn vụn vặt, để ghi lại từng chút một về anh và Kỳ An.
Những lời họ từng nói, con đường họ từng đi, phong cảnh họ từng ngắm, nhiệt độ khi nắm tay, nhịp tim khi ôm nhau…
Anh không muốn quên điều gì cả.
Nhưng hồi ức rõ ràng là một lưỡi dao mềm, không chảy máu, nhưng lại đau như bị xử trảm từng nhát một.
Đêm giao thừa, Trần Trạch Dã lén rời khỏi bệnh viện, đến một tiệm xăm tên là Blessed Ink.
Ông chủ là một chàng trai da đen khá cá tính, mặc toàn đồ hiệu, tóc tết dreadlock buộc bằng dây màu rực rỡ sau đầu, cổ đeo dây chuyền bạc kiểu Cuba, cánh tay phủ kín hình xăm đủ màu sắc, trông rất nổi bật.
Anh ta tháo găng tay vứt vào thùng rác, nhướng mày huýt sáo: “Cứ gọi tôi là Daniel.”
Daniel hỏi Trần Trạch Dã muốn xăm hình gì.
Trần Trạch Dã lấy từ túi ra một mảnh giấy, trên đó là hình mẫu anh đã thiết kế sẵn, đưa cho đối phương, giọng nói trầm thấp: “Hình này được chứ?”
Daniel cúi mắt liếc qua, gật đầu nói tất nhiên được, rồi hỏi anh muốn xăm ở vị trí nào.
Trần Trạch Dã chỉ vào ngực mình.
Daniel in hình mẫu ra, chuẩn bị bôi thuốc tê cho anh, nhưng anh lại khoát tay từ chối: “Không cần.”
“Cứ bắt đầu luôn đi.”
Daniel nhắc nhở thiện chí: “Vùng ngực da mỏng, nhiều dây thần kinh, không gây tê sẽ rất đau. Tôi sợ cậu không chịu nổi.”
Trần Trạch Dã nhàn nhạt “ừm” một tiếng, mặt không biến sắc: “Tôi biết.”
Tiếng máy xăm vang lên, kim bạc xuyên qua lớp da.
Cơn đau dày đặc lan khắp cơ thể, Trần Trạch Dã nghiến chặt răng, không để mình phát ra tiếng rên nào.
Anh muốn nhớ kỹ cơn đau này.
Muốn ghi nhớ cảm giác khắc cô vào máu thịt.
Quá trình xăm vừa dài vừa nhức nhối, Daniel bắt chuyện cho đỡ buồn, đọc lơ lớ bốn chữ cái cuối: “QiAn, là gì vậy?”
Trần Trạch Dã đáp: “Tên bạn gái tôi.”
“Bạn gái à.”
Nhiều cặp đôi đến xăm tên người yêu, Daniel cũng quen rồi: “Cô ấy cũng là người Hoa hả? Cùng sang đây học à?”
Trần Trạch Dã lắc đầu: “Cô ấy ở trong nước.”
Daniel tặc lưỡi, giọng hơi châm biếm: “Vậy là yêu xa rồi.”
Trần Trạch Dã không đáp lại.
Ba tiếng sau, hình xăm hoàn tất. Trần Trạch Dã mặc áo khoác vào, Daniel vừa thu dọn dụng cụ vừa dặn dò những điều cần chú ý.
Cuối cùng, Daniel búng tay một cái, nói: “Chúc cậu và bạn gái có thể đi đến cuối cùng.”
Đôi mắt Trần Trạch Dã khẽ động, sau khi thanh toán liền khẽ nói: “Cảm ơn.”
Trần Trạch Dã đẩy cửa tiệm xăm bước ra, gió đêm hòa lẫn với dòng xe cộ tấp nập, anh đút tay vào túi áo, trán cảm nhận được cái lạnh ẩm ướt phả vào.
Ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giữa khoảng tối mênh mông vô tận, có thứ gì đó đang nhẹ nhàng rơi xuống, tựa như lông vũ trôi nổi giữa không trung.
Los Angeles bắt đầu có tuyết.
Đó là trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm ấy.
Trong gió thoảng thêm hơi lạnh buốt, đèn đường bên vệ đường mờ mờ vàng úa, người qua lại co ro trong áo khoác, bước chân vội vã. Không rõ từ tiệm nào nơi ngõ hẻm xa, vang lên một bản nhạc du dương dịu nhẹ.
Khung cảnh vây quanh, mông lung và trầm uất giống hệt đoạn kết của một bộ phim bi kịch.
Trần Trạch Dã một mình ngồi trên ghế dài ven đường, chân mày phủ lớp sương mỏng, ánh mắt vô định hướng về xa xa, dừng lại nơi một khoảng lặng tàn tro xám lạnh.
Anh đưa tay ra, nhìn bông tuyết tan chảy trong lòng bàn tay, theo những đường vân rối rắm mà biến mất, bỗng nhớ lại một câu nói từ rất lâu, tình cờ từng nghe qua:
Tuyết đầu mùa phải cùng người mình yêu nhất ngắm nhìn.
Sống mũi cay xè, những cảm xúc bị kìm nén từ lâu như chực vỡ òa. Trần Trạch Dã hít một hơi sâu, làn khói trắng nhòe tan trước mắt.
Anh đã chịu thua.
Không muốn tiếp tục chờ đợi trong vô vọng nữa.
Anh điên cuồng muốn quay về, muốn được nhìn thấy cô.
Muốn cùng cô ngắm cùng bầu trời sao, hít thở cùng một bầu không khí.
Dù chỉ là một lần, một ánh nhìn cũng được.
Trần Trạch Dã lấy điện thoại ra, kéo xuống cuối danh bạ, tìm đến một dãy số vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Đã không nhớ nổi lần cuối cùng gọi số này là khi nào.
Sau hồi chuông dài, đầu dây bên kia vang lên một giọng lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Ngón tay buông thõng bên người siết chặt, yết hầu anh lăn nhẹ. Lần đầu tiên, anh cảm thấy nói ra một câu lại khó đến thế, như thể nuốt nguyên một lưỡi dao bén, mỗi âm tiết bật ra đều rớm máu.
“Ba.”
Đó là tiếng ba đầu tiên mà Trần Trạch Dã thốt lên trong suốt mười năm kể từ sau khi Thẩm Sơ Nghi mất.
Anh thực sự đã căm ghét Trần Thiệu Thương đến tận xương tủy, căm sự bạo ngược giả tạo, căm cái vô tình lạnh lùng. Đến mức chỉ cần nói với ông ta thêm một câu, cũng cảm thấy ghê tởm đến buồn nôn.
Năm anh mười lăm tuổi, hai cha con hoàn toàn cắt đứt quan hệ. Trần Trạch Dã bị gửi sang Lê Bắc.
Khi đó anh đã thề, thà chết cũng quyết không cúi đầu lần thứ hai.
Nhưng khoảnh khắc này, anh cảm thấy chẳng sao cả.
Vì Kỳ An.
Cầu xin một cách hèn mọn cũng chẳng sao. Cúi đầu, mềm mỏng cũng chẳng sao.
So với cô, sĩ diện và kiêu ngạo chẳng đáng là gì.
Lưng Trần Trạch Dã hơi khom xuống, xương cổ sau gáy gầy gò nhô ra rõ rệt. Anh hít thở thật khẽ, giọng run run: “Ba.”
“Có thể trả lại hộ chiếu cho tôi không?”
Mi mắt đã bị thấm ướt, gió lướt qua, ngưng thành tinh thể băng li ti.
Xương hàm căng chặt, hốc mắt đỏ rực như sắp nổ tung. Trần Trạch Dã khàn giọng, gần như nghẹn ngào: “Tôi sẽ không làm phiền ông đâu. Sẽ không gây rắc rối cho ông đâu.”
Tuyết bất chợt rơi dày hơn, trắng xóa trời đất như thể muốn đóng băng cả thế gian.
Áo anh ướt sũng, lạnh buốt dán sát vào da thịt. Trong lớp tuyết mềm nhẹ, lấm tấm vài vết lõm nhỏ.
Đó là nước mắt nóng hổi của anh.
Trần Trạch Dã ho khẽ một tiếng, trong cổ họng trào ra vị máu, anh nhắm mắt nghẹn ngào: “Ba…”
“Cho tôi về nước được không.”
“… Tôi xin ông đó.”
Sự kiêu hãnh trong cậu thiếu niên đã hoàn toàn tan vỡ.
Trước khoảng không vô hình, anh thì thầm lời van nài cuối cùng: “Được không?”
Ba tháng sau, Trần Trạch Dã nhận lại được hộ chiếu.
Hai chữ về nước nghe có vẻ đơn giản, nhưng chẳng ai biết được phía sau đó là bao nhiêu đau đớn chẳng thể nói thành lời.
Suốt hơn một năm mắc bệnh, anh đã tiêu sạch tất cả số tiền tiết kiệm mình có. Mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu.
Trần Trạch Dã phớt lờ lời khuyên của bác sĩ, tự ý làm thủ tục xuất viện, dừng thuốc giữa chừng chỉ để tiết kiệm tiền.
Quan Hạo vì chuyện đó mà cãi nhau một trận to với anh, hét lên hỏi: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Muốn chết thật hả?”
Trần Trạch Dã chỉ trả lời: “Tôi phải về gặp cô ấy.”
Anh lại quay trở về cuộc sống trước đây, bắt đầu cày ngày cày đêm kiếm tiền. Chỉ cần là cách kiếm ra tiền, anh không cần nghĩ ngợi, cứ thế làm.
Phục vụ bàn, khuân vác, đứng dưới cái nắng 40 độ phát tờ rơi, cũng từng đội mưa tầm tã đi giao đồ ăn.
Anh học đại học chuyên ngành công nghệ thông tin, chương trình học phức tạp và cực kỳ nặng, nhưng anh thông minh, chịu khó, năm nhất đã theo đàn anh nhận dự án. Những lần chạy deadline, anh thường thức trắng mấy đêm liền không ngủ.
Mỗi ngày anh đều quay như chong chóng, đến ăn uống cũng phải tính toán từng đồng. Một ngày như dùng đến hai ngày.
Như thể đang chạy đua với thời gian.
Năm đó anh chưa đầy hai mươi tuổi, cái tuổi lẽ ra nên rực rỡ nhất đời người.
Nhưng dường như anh đã nếm trải hết tất cả nỗi khổ mà người khác phải mất cả đời mới trải qua.
Có lúc mệt đến chẳng buồn nói một câu, đến thở cũng yếu ớt, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc sắp được trở về gặp cô, cả người anh như sống lại, như vừa được tiêm máu gà.
Trong phòng chờ rộng rãi sáng sủa, anh nắm chặt vé máy bay trong tay, ngồi không yên, như thể mọi thứ đều là mối đe dọa.
Anh lo thời tiết có thể gây cản trở, lo chuyến bay bị hoãn, lo những biến cố bất ngờ có thể biến hy vọng của anh thành ảo ảnh.
Chỉ đến khi phát thanh vang lên, máy bay xuyên qua tầng mây, vững vàng cất cánh vào bầu trời, anh mới dám thở phào.
Hành trình dài mười bảy tiếng, bên ngoài cửa sổ, bầu trời chuyển từ đêm sang ngày. Trần Trạch Dã đã thức trắng hai đêm liên tiếp, nhưng tinh thần lại rất tỉnh táo. Anh cúi đầu ngắm tấm ảnh kia, lặng lẽ ngồi đó, chẳng hề động đậy.
Khoảng cách hiển thị trên màn hình càng lúc càng giảm, tim anh cũng càng lúc càng siết chặt.
Có lẽ là vì gần đến quê nhà, nên mới cảm thấy sợ.
Đến 4 giờ chiều, Trần Trạch Dã đặt chân xuống sân bay Giang Bắc.
Ngay khoảnh khắc bước ra khỏi khoang máy bay, làn không khí mát lạnh và ẩm ướt ùa vào lồng ngực, bên tai vang vọng thứ tiếng nói quen thuộc, cuối cùng anh cũng có chút cảm giác thực tại.
Không muốn lãng phí thời gian, Trần Trạch Dã hiếm hoi chịu chi, gọi taxi thẳng đến đại học Giang.
Trước khi đến, anh đã tra tin tức, biết cô là thủ khoa kỳ thi đại học, biết cô đã đỗ vào đại học Giang, biết cô chọn ngành luật.
Nhưng đến rồi mới phát hiện, gặp được cô khó hơn mình tưởng.
Trong khuôn viên trường rộng lớn, người qua lại tấp nập, anh hoàn toàn không tìm thấy bóng dáng của cô.
9 giờ 10 tối, trời đã tối hẳn.
Trần Trạch Dã đứng đợi dưới ký túc xá suốt ba tiếng đồng hồ, có không ít nữ sinh đi ngang qua bắt chuyện, anh chỉ cụp mắt xuống, giọng điệu không cảm xúc nói: “Xin lỗi.”
Chiếc áo thun đen bị gió thổi phồng, phác họa vóc dáng gầy gò đơn bạc của thiếu niên.
Đến 10 giờ 20, Trần Trạch Dã mím môi thật chặt, tâm trạng rơi xuống đáy vực.
Anh nghĩ có khi nào ông trời đang trừng phạt mình.
Cũng đúng thôi, người phản bội trước thì đáng bị báo ứng.
Trong ánh đèn đường, bóng lưng anh đầy cô đơn, anh quay người rảo bước ra cổng trường.
Ngay khi bước ra cổng, tiếng còi xe vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh, đèn tín hiệu đỏ từ xa tiến lại gần, xe buýt tuyến 322 dừng ở trạm, trong ánh mắt anh xuất hiện một dáng người dịu dàng.
Khoảng trống ba năm rưỡi bị lấp đầy ngay khoảnh khắc ấy.
Cô mặc váy dài mỏng nhẹ, tóc đen buộc lỏng sau đầu, vài lọn tóc không ngoan ngoãn rơi trước tai như những sợi lông vũ.
Chiếc ba lô ép lên đôi vai gầy, có lẽ là vừa tan ca làm thêm, đôi mắt màu hổ phách không còn sức sống, trong ánh mắt và chân mày đều là vẻ mệt mỏi.
Cánh tay ôm sách gầy yếu, như nhành cây mỏng manh có thể gãy bất cứ lúc nào. Gió tối lay động váy cô, để lộ cổ chân nhỏ bé.
Ánh mắt Trần Trạch Dã dần tối lại, lông mày nhíu chặt.
Sao lại gầy đến thế.
Cô không quay lại trường, mà rẽ phải đi vào một con hẻm nhỏ.
Buổi chiều vừa mưa xong, nhiệt độ thấp hơn bình thường, những chiếc lá rụng bị gió cuốn lên, mặt đường đọng nước lăn tăn gợn sóng.
Trên con đường đá xám xanh, Trần Trạch Dã đi theo sau cô, anh ẩn mình rất kỹ, đến cả cái bóng cũng không để lộ.
Cuối hẻm là một quán mì nhỏ, vị trí khó tìm, môi trường sơ sài, hai chiếc bàn thấp đặt bên ngoài, ánh đèn vàng mờ mịt, lũ muỗi bay vòng vòng.
Giờ này không có khách khác, Kỳ An kéo ghế gỗ bên trái, tháo ba lô đặt cạnh bên, xoa cổ vai nhức mỏi.
Cô chủ quán mặc tạp dề bước ra, rót cho cô ly nước ấm: “Ngày hôm nay đến sớm hơn mọi khi nhỉ.”
Giọng điệu thân thiết, xem ra cô là khách quen.
Kỳ An gật đầu: “Học sinh nhỏ có việc gia đình, cho nên tôi được nghỉ sớm.”
Cô chủ lau sạch dầu mỡ trên bàn: “Vẫn như cũ hả? Một tô mì chay?”
Kỳ An nói: “Vâng.”
Cô mở điện thoại quét mã thanh toán, tiếng thông báo của Alipay vang lên, đã thanh toán 4 tệ.
Không lâu sau, tô mì được bưng ra, có lẽ thấy cô chỉ ăn một mình tội nghiệp, cô chủ còn tặng thêm hai quả trứng trà.
Hai lúm đồng tiền nhàn nhạt bên môi, Kỳ An mỉm cười dịu dàng: “Cảm ơn chị.”
Cô xé bao đũa nhựa, cúi đầu ăn mì một cách chuyên tâm, hơi nước bốc lên bao trùm khuôn mặt, như phủ một lớp lọc không chân thực.
Trần Trạch Dã đứng sau góc tường, cách chưa đầy mười mét, lặng lẽ nhìn từng cử chỉ của cô.
Yết hầu nghẹn ngào, khóe mắt ươn ướt.
Tim Trần Trạch Dã đau nhói.
Rõ ràng là cô gái mà anh từng nâng niu trong tay, vậy mà sau một ngày vất vả, chỉ có thể ăn một tô mì chay 4 tệ.
Thực ra anh sống ở Mỹ còn thê thảm hơn, những ngày túng quẫn nhất, đến cả bánh quy nửa đô la trong siêu thị cũng không mua nổi.
Nhưng mà chuyện đó khác.
Anh có thể chịu khổ, nhưng cô thì không thể.
Trần Trạch Dã thấy có lỗi với cô.
Nước mắt tràn vào khóe môi, đắng ngắt, anh nhẹ nhàng đưa tay lên, như đang v**t v* má cô từ xa, giọng run rẩy đầy áy náy: “Xin lỗi em, bảo bối.”
Là anh đã không thể chăm sóc tốt cho em.
Nhưng em hãy đợi anh thêm một chút nữa.
Anh nhất định sẽ trở về bên em, và mang cả thế giới tốt đẹp nhất dành cho em.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.