Khi kim đồng hồ trên tường chỉ ba giờ, cánh cửa trong phòng bị đẩy ra.
Gió lạnh hòa với tiếng bước chân ùa vào, bóng dáng nằm trên sofa khẽ động đậy, Quan Hạo choàng tỉnh từ trong mơ, nheo mắt nhìn về phía sau: “Anh Dã.”
Màn hình máy tính trước mặt vẫn còn sáng, trên đó là đoạn mã đang viết dở. Cậu ngáp liền hai cái, giọng ngái ngủ: “Sao cậu về muộn thế? Không phải tám giờ bay rồi sao?”
Bên ngoài vừa có một trận mưa lớn, Trần Trạch Dã không mang ô, vai áo bị ướt hơn nửa. Anh thay áo khoác, giơ tay treo lên một bên: “Đổi vé rồi.”
“Đổi vé?” Quan Hạo ngửa cổ uống nửa cốc cà phê, cố gắng ép mình tỉnh táo: “Có chuyện gì à?”
Trần Trạch Dã không trả lời, đi thẳng vào phòng tắm.
Quan Hạo thấy anh có gì đó không đúng, lo lắng đi theo: “Anh Dã?”
Trần Trạch Dã chống tay lên bàn rửa mặt, các đốt ngón tay dài và đẹp, khớp xương đỏ nhẹ, tóc mái ướt sũng dính lên trán, nước nhỏ giọt theo từng đường nét khuôn mặt.
Anh ngẩng lên, ánh mắt sâu thẳm xuyên qua gương nhìn lại cậu, thần sắc pha chút hoang mang.
Quan Hạo ho khẽ, dè dặt thăm dò: “…Không thấy à?”
Câu hỏi như đánh đố, nhưng Trần Trạch Dã lại hiểu, tiện tay rút mấy tờ giấy lau đi chút nước còn sót: “Nhìn thấy rồi.”
“Còn có thể xảy ra chuyện gì nữa chứ.” Anh khẽ cong môi cười nhạt, trả lời câu hỏi trước đó: “Chỉ là muốn ở lại thêm một chút thôi.”
“Vậy à.” Quan Hạo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngap-lut-thu-van/2804391/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.