“Người đâu rồi?” Ngoài cửa vang lên giọng của Trì Minh, sau đó y hấp tấp đẩy cửa bước vào.
“Đến cũng không thèm báo trước một tiếng.” Trì Minh vừa tháo cà vạt vứt lên ghế sofa vừa than thở, “Anh đến đúng lúc em có cuộc họp.”
Trì Minh ăn mặc chỉn chu, áo vest quần âu đâu ra đấy, trông cũng ra dáng lắm. Dù gì cũng là phó tổng giám đốc của một công ty, giờ đây thu nhập của y còn cao hơn cả Trì Kính, coi như đã hoàn thành mục tiêu từ thuở bé là phải kiếm thật nhiều tiền, để gia đình sống sung túc hơn, để mẹ và anh trai không còn vất vả nữa.
Hồi nhỏ, điều kiện gia đình Trì Kính và Trì Minh không tốt. Cha họ mất sớm, trong nhà chỉ còn mẹ gồng gánh nuôi hai anh em. Cuộc sống vốn dĩ còn tạm ổn, nhưng sau đó bà ngoại lâm bệnh nặng, tiền viện phí, chi phí phẫu thuật… từng khoản từng khoản chồng chất lên, cuối cùng khiến gia đình kiệt quệ, ngày càng khó khăn hơn.
Nhà của Trì Kính tuy ở ngay sát bên nhà ông nội Dư Văn Gia, nhưng hoàn cảnh thì hoàn toàn khác xa. Gia đình họ sống trong một khu tập thể cũ kỹ, nhiều hộ chen chúc cùng chung một sân. Cả nhà bốn người phải sinh hoạt trong một căn nhà cấp bốn chật hẹp, đến cả nhà vệ sinh cũng phải dùng chung với những hộ khác trong khu.
Thời trung học, khi Dư Văn Gia về ở cùng ông nội, cũng chính là lần Trì Kính ra tay giúp đỡ cậu, khiến cậu có ấn tượng rất sâu sắc về anh trai ấy.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772115/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.