“Tôi không có người yêu.” Dư Văn Gia vừa nói vừa nhấc gối lên chỉnh lại một lần nữa.
“Thế sao tự nhiên phát bệnh thế này?” Bạn cùng phòng nghiêng người nhìn cái gối tội nghiệp đang bị cậu xoay qua xoay lại. “Tội cái gối thật đấy, cậu tha cho nó đi.”
Dư Văn Gia nhíu mày, cảm thấy dù chỉnh thế nào cái gối cũng vẫn lệch.
“Lát nữa có ai đến hả?” Bạn cùng phòng hỏi.
Dư Văn Gia khẽ “ừ” một tiếng.
“Không phải người yêu thật chứ?”
“Không phải.”
Dựa vào kinh nghiệm của mình, bạn cùng phòng nghĩ rằng với biểu hiện của Dư Văn Gia lúc này, người sắp đến nếu không phải người yêu thì chắc chắn cũng là kiểu đang trong giai đoạn mập mờ. Thế là cậu ta cũng bắt đầu háo hức chờ đợi, đoán già đoán non suốt nửa ngày, cuối cùng lại thấy một chàng trai vừa cao ráo vừa có khí chất xuất hiện.
Trì Kính tới dưới ký túc xá thì gọi cho Dư Văn Gia. Anh không biết cậu ở tầng mấy, cũng không thể tự quét mặt vào được. Lúc Dư Văn Gia xuống tới nơi đã thấy Trì Kính đứng trong sảnh tầng một, bên cạnh là hai thùng bò khô.
Lúc ấy cậu mới hiểu vì sao Trì Kính nhất định muốn lên phòng mình, hai thùng thịt bò khô to vậy cơ mà.
Trì Kính đang cúi đầu xem điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng lên, nhét điện thoại lại vào túi.
“Nhiều thế ạ?” Dư Văn Gia nhìn hai thùng đồ dưới chân anh.
“Bạn anh gửi cho, ai ngờ gửi hẳn hai thùng lớn thế này. Để ở chỗ anh cũng không có thời
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772119/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.