Allen ngừng lại vài giây rồi tiếp tục hát, nhưng quay đầu đã thấy Trì Kính đứng dậy nên dứt khoát tắt micro. Giờ y hứng thú với người mới đến hơn là hát.
“Có bạn mới tới này.” Allen cầm micro nói, mắt nhìn về phía Dư Văn Gia.
Lông mày Dư Văn Gia càng nhíu chặt. Cậu ghét bị người khác nhìn chằm chằm, cũng ghét trở thành tâm điểm của đám đông.
Trì Kính bước lại gần, kéo micro trong tay Allen xuống, nói với mọi người: “Các cậu cứ tiếp tục chơi đi, tôi ra chào bạn một chút.”
“Tôi còn hát không đây?” Allen hỏi.
“Tùy cậu.” Trì Kính vừa nói vừa đi về phía Dư Văn Gia.
Mọi người bảo Allen hát cho xong bài đi, Allen cười cười hát tiếp, nhưng chẳng còn tí hứng nào, hát mà lòng không ở đó, ánh mắt cứ liếc về phía cửa.
“Vừa mới mổ xong.” Dư Văn Gia giải thích với Trì Kính, nói xong, ánh mắt dừng lại trên chiếc cà vạt trước ngực anh, chính là món quà sinh nhật cậu tặng.
“Em đến được là tốt rồi.” Trì Kính nhìn mái tóc hơi rối của cậu, bật cười: “Tóc tai sao mà loạn thế?”
Dư Văn Gia giật mình, nói: “Chắc là bị mũ mổ ép thành vậy.”
Vừa nói vừa đưa tay vuốt tóc mái, khẽ hỏi Trì Kính: “Rối lắm à?”
“Cũng được.” Trì Kính đáp, “Rối mà có nét riêng.”
Dư Văn Gia hơi nhíu mày, gánh nặng hình tượng của cậu chỉ dành cho Trì Kính. Cách Trì Kính nói khiến cậu thấy chắc tóc mình loạn đến mức khó coi rồi.
Cậu quay đầu tính sửa tóc, vừa đưa tay lên thì Trì Kính đã vươn tay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772127/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.