Phòng khách đột nhiên tối lại. Quản gia đã tắt đèn chính, đẩy chiếc bánh kem cắm nến từ trong bếp ra. Vừa mới xuất hiện đã có người reo lên một tiếng. Trong ánh sáng lờ mờ, Dư Văn Gia im lặng nhìn Trì Kính, cuộc trò chuyện giữa hai người cũng vì thế mà ngắt quãng.
“Nhân vật chính còn đứng ngây ra đó làm gì?” Có người kéo Trì Kính về giữa phòng khách. Không biết là ai khởi xướng, bài hát chúc mừng sinh nhật vang lên, mọi người vừa hát vừa vỗ tay, vây quanh Trì Kính ở trung tâm.
Trì Kính sắp bước sang tuổi ba mươi, vậy mà đây lại là lần đầu tiên anh được đón sinh nhật cùng nhiều người như vậy. Nhớ lại mấy năm trước... hôm nay thật sự quá náo nhiệt.
Ước nguyện và thổi nến giữa một rừng lời chúc, Trì Kính theo bản năng ngẩng đầu tìm Dư Văn Gia, thấy cậu đứng ở vòng ngoài cùng, khẽ mấp máy môi, hình như đang nói "chúc mừng sinh nhật".
Sau khi quản gia chia bánh xong, Trì Kính bận rộn tiếp đãi bạn bè và bạn học cũ. Dư Văn Gia vốn định tìm một góc yên tĩnh để ngồi thì Đinh Minh đưa cho cậu một đĩa bánh nhỏ: “Này, ăn chút bánh đi.”
Dư Văn Gia không thích đồ ngọt, nhưng vẫn nhận lấy và nói lời cảm ơn: “Cảm ơn.”
Đinh Minh cười hỏi: “Không quen với mấy chỗ thế này nhỉ?”
Dư Văn Gia đáp: “Cũng tạm.”
Nhưng với vẻ mặt như thể cả thế giới đều đáng ghét kia, Đinh Minh thật sự không tin cậu chỉ là “cũng tạm”.
Dù vậy, lời của Đinh Minh lại khiến Dư Văn Gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772129/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.