Toàn bộ trọng tâm của Dư Văn Gia đều đặt lên người Trì Kính, khiến anh suýt chút nữa không đứng vững. Trì Kính nhanh tay đỡ lấy eo Dư Văn Gia, giữ cho nửa người trên không bị ngã. Lúc nãy đầu óc Trì Kính hoàn toàn trống rỗng, bây giờ mới hoàn hồn lại.
Dư Văn Gia chưa ngất hẳn, chỉ là đứng không vững. Đầu cậu tựa vào vai Trì Kính, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề.
Trì Kính nghiêng đầu nhìn cậu một cái. Má Dư Văn Gia áp sát vào cổ anh, nóng đến lạ thường, hơi thở nóng hổi phả từng đợt sau tai anh. Một bên cổ của Trì Kính dần dần ấm lên, đến cả vành tai cũng đỏ bừng.
Trì Kính dùng hai tay đỡ lấy eo Dư Văn Gia, nghiêng đầu khẽ gọi: “Văn Gia?”
Mi mắt Dư Văn Gia khẽ động, xung quanh là mùi hương quen thuộc. Cậu vô thức nghiêng đầu, dụi mặt vào hõm cổ Trì Kính. Hành động thân mật như vậy, dù là lúc còn nhỏ, Dư Văn Gia cũng chưa từng làm với Trì Kính. Trì Kính chẳng biết rốt cuộc cậu đã uống bao nhiêu rượu.
Trang Sở đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, nét mặt không rõ cảm xúc. Chỉ trong chốc lát, Đinh Minh đã tìm đến. Dư Văn Gia rời đi mà mãi không thấy quay lại khiến hắn hơi lo lắng, nên mới đi tìm, ai ngờ lại chứng kiến cảnh này.
“Trời ạ, sao lại ngất thế này...” Đinh Minh vội bước lại.
“Em ấy uống rượu à?” Trì Kính lập tức hỏi.
Đinh Minh đỡ lấy Dư Văn Gia phụ Trì Kính:
“Không biết ai rót rượu vào ly của cậu ấy, chắc không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772130/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.