Bố của Dư Văn Gia là một quân nhân biên phòng, đóng quân tại Tây Tạng, khu vực gần đỉnh Everest. Đã nhiều năm rồi cậu không gặp lại ông, bình thường cũng rất ít liên lạc. Quân đội có kỷ luật nghiêm ngặt, bố Dư không dùng điện thoại thông minh. Thi thoảng liên lạc với gia đình cũng chỉ dùng điện thoại bàn, cả năm cộng lại cũng chỉ gọi được vài cuộc ngắn ngủi, gọi video thì càng hiếm hoi hơn.
Đã lâu lắm rồi ông không về nhà, đến mức hình ảnh ông trong trí nhớ của Dư Văn Gia cũng dần trở nên mơ hồ, trong phòng khách vẫn treo một tấm ảnh chụp chung của ba người, lần nào về nhà cậu cũng nhìn thấy. Mỗi lần bố về thăm, họ lại chụp một tấm ảnh gia đình mới. Tổng cộng đến giờ đã chụp được bốn tấm, tấm gần nhất là cách đây bảy năm.
Hình ảnh người cha trong mắt Dư Văn Gia đã dừng lại trong những tấm ảnh ấy, dừng lại ở bảy năm về trước.
Dư Văn Gia biết chắc chắn bố mình giờ đã khác xưa rất nhiều, nên dù ảnh có rõ nét đến đâu, người cha trong lòng cậu vẫn là một hình bóng xa mờ.
Cậu không còn nhớ lần gần nhất nhận được cuộc gọi của bố là khi nào nữa. Khi nghe thấy giọng ông vang lên trong điện thoại, cậu gần như ngỡ ngàng trong giây lát.
Giọng ông vẫn trầm và mạnh mẽ như xưa, gọi tên cậu qua đường dây điện thoại: “Gia Gia.”
“Bố.” Dư Văn Gia ngồi trên sofa, mắt nhìn về bức ảnh gia đình treo trên tường.
“Ăn tối rồi chứ?”
“Con vừa ăn xong.”
“Sức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772132/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.