Làm cậu em đẹp trai phải tủi thân mất rồi…… Buổi lễ kỷ niệm kéo dài hai tiếng rưỡi, lúc kết thúc vẫn còn nhiều hoạt động giao lưu giữa các cựu học sinh. Bốn giờ chiều có hai trận đấu bóng rổ giao hữu. Mấy bạn cũ lớp Trì Kính có đăng ký tham gia, còn gửi tin trong nhóm mời mọi người đến sân bóng phía tây cổ vũ. Trì Kính và Đinh Minh định tới xem ủng hộ, hai cậu em cũng đi theo luôn. Hai bên khán đài sân bóng đã có khá đông người ngồi, tuy là trận đấu giao hữu nhưng không khí rất sôi nổi, náo nhiệt. Đứng nhìn sân bóng quen thuộc trước mắt, không khỏi khiến người ta nhớ về thời học sinh. Trì Kính bỗng nhớ lại một chuyện hồi ấy khiến anh ấn tượng khá sâu, bất giác bật cười. Dư Văn Gia nghiêng đầu nhìn anh: “Cười gì vậy?” “Không có gì, chỉ là nhớ lại vài chuyện cũ thôi.” “Chuyện gì?” “Nói ra sợ em không vui.” Dư Văn Gia im lặng một lúc, nhìn anh: “Chuyện khiến em không vui mà anh lại cười vui vẻ vậy sao?” Trì Kính cười thầm một lúc, ánh mắt vẫn hướng về sân bóng: “Hồi cấp ba có lần đang học thể dục, em đến tìm anh, kết quả bị bóng rổ đập trúng, còn chảy cả máu mũi nữa. Nhớ chuyện đó không? Hồi đó anh thấy em thật sự rất buồn cười, cũng rất đáng yêu.” Hồi đó Trì Kính học lớp 12, Dư Văn Gia mới vào lớp 10, hai người học cùng trường. Dư Văn Gia học cùng lớp với Trì Minh. Trì Minh vốn chẳng bao giờ mặc đồng phục, hôm đó lớp y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772146/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.