Không một ai có tư cách Khoảnh khắc đó, vẻ mặt ngỡ ngàng của Trì Kính đã nói lên tất cả, có lẽ trước đó, đối phương chưa từng bày tỏ lòng mình với anh. “Sao thế, cậu cũng giống tôi à?” Trang Sở nhìn Dư Văn Gia, rồi lại liếc sang Trì Kính, “Cầu mà không được. Thế nên mới nhảy ra trong tình huống đó, nói ra những lời như vậy?” “Anh là anh, tôi là tôi, đừng đánh đồng.” Dư Văn Gia bình thản đáp lại. Trang Sở khẽ cười, lắc đầu, tay xoay xoay ly rượu. Mấy ly rượu trôi vào bụng, cơn say bắt đầu khiến gã khó kiểm soát được cảm xúc, dần trở nên mất bình tĩnh. Dù biết rằng nếu ngày đó không xảy ra đoạn kịch nhỏ kia, cuộc đời gã và Trì Kính có lẽ cũng chẳng giao nhau, nhưng trong lòng vẫn thấy không cam tâm. Tại sao chứ? Một bước mà tôi đã dũng cảm tiến đến, cuối cùng lại đẩy em về phía người khác. Thật nực cười. Khi con người bị cảm xúc tiêu cực chi phối, họ thường muốn trút ra, muốn bộc phát. Trang Sở không thường như vậy, nhưng hôm nay thì không kiềm chế nổi. “Lúc đó cậu có tình cảm với cậu ta chưa?” Trang Sở hỏi Trì Kính, “Chẳng giống đã có chút nào.” Trì Kính cau mày, ngắt lời Trang Sở: “Nói những chuyện này có ý nghĩa gì không? Cậu uống hơi nhiều rồi đấy, uống chút nước cho tỉnh đi.” Vừa nói, anh vừa kéo tay Dư Văn Gia, định rời khỏi chỗ này. Nhưng Trang Sở vẫn nói tiếp, ánh mắt dừng lại nơi Dư Văn Gia: “Vậy là sau khi kết hôn mới dần dần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772169/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.