🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Từ trước tới giờ con chỉ muốn kết hôn với anh Kính...

Phòng ngủ bừa bộn không thể ngủ được, đã quá muộn nên Dư Văn Gia không dọn dẹp nữa, tắm xong liền bế Trì Kính sang phòng khách. Trì Kính không thể nằm ngửa, phần thân dưới có chút khó chịu, lưng cũng mỏi. Anh nằm sấp trên giường, Dư Văn Gia lấy một chiếc gối mỏng đặt dưới ngực anh, ngồi bên cạnh giúp anh bôi thuốc. Bên hông Trì Kính có một vết bầm mờ, là dấu tay vừa nãy Dư Văn Gia lỡ dùng sức để lại.

Dư Văn Gia dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên vết đó, Trì Kính rụt người lại, nhắm mắt cười: “Đừng chạm vào, nhột lắm.”

“Vừa nãy chạm sao không thấy kêu?”

“Lúc đó chú tâm vào việc khác rồi.”

“Bầm cả rồi.” Dư Văn Gia nói.

“Biết vậy còn nắm mạnh thế.” Trì Kính khẽ nhướng mí mắt, nghiêng đầu nhìn cậu, “May mà ngày thường anh chăm tập gym, sức cũng khá đấy.”

Ngoài cổ ra, trên người Trì Kính hầu như chỗ nào cũng có dấu vết Dư Văn Gia để lại. Trên bả vai cũng đỏ lên, là do bị đè xuống sàn cọ xát. Cũng chẳng thể trách Dư Văn Gia quá mạnh tay, là Trì Kính tự buông thả, mặc cho cậu muốn làm gì thì làm. Lúc đầu Dư Văn Gia rất cẩn thận, rất kiềm chế, luôn hỏi anh có khó chịu không. Nhưng lúc ấy cơn đau đã qua, Trì Kính ôm cổ cậu, ghé môi sát tai, hơi thở gấp gáp mà thì thầm: “Em muốn sao cũng được.”

Trì Kính khẽ cười, giọng nói đứt quãng, gần như chỉ là hơi thở: “Văn Gia của anh vẫn lịch sự quá.”

Thế là từ sau đó, Dư Văn Gia không còn lịch sự nữa.

Cậu bị Trì Kính chiều hư mất rồi, về sau cứ như biến thành người khác vậy.

Bôi thuốc xong, Dư Văn Gia nằm xuống cạnh Trì Kính, ôm anh vào lòng rồi xoay người anh lại đối diện mình. Cậu cúi đầu dụi mặt vào hõm cổ Trì Kính, hít lấy mùi hương quen thuộc.

Trì Kính đưa tay nâng cằm cậu lên, buộc cậu nhìn mình: “Sau này nếu trong lòng có chuyện gì thì cứ nói thẳng với anh, không được giấu, không được dỗi một mình. Giữa hai chúng ta nếu có gì không vui cũng phải nói ra ngay, đừng dùng cách im lặng để tự giải quyết. Anh không thích như vậy, hiểu chưa?”

Dư Văn Gia gật đầu: “Hiểu rồi.”

“Lần sau mà còn lạnh nhạt với anh như vậy,” Trì Kính bóp má cậu, “anh không dễ nói chuyện thế này đâu.”

“Lần sau anh cứ mắng em đi.”

Trì Kính bật cười: “Nhưng chưa chắc anh nỡ mắng đâu.”

Trì Kính đã quá mệt, vừa nhắm mắt một lúc là ý thức bắt đầu mơ hồ. Còn chưa ngủ hẳn, Dư Văn Gia lại cúi đầu, môi lướt nhẹ lên xương quai xanh của anh, đầu lưỡi từ từ trượt xuống ngực. Sau khi trải qua trận thân mật vừa rồi, Dư Văn Gia đã phát hiện ra một điểm nhạy cảm khác của Trì Kính. Thật sự rất nhạy cảm, cậu vừa chạm vào Trì Kính đã khẽ rên lên một tiếng, mơ màng mở mắt. Anh không mặc gì, còn Dư Văn Gia đang dùng đầu lưỡi trêu chọc ở đó. Trì Kính sao chịu nổi trò đùa ấy, sống lưng cong lên, vừa cười vừa đẩy vai cậu: “Còn đùa nữa, không ngủ à?”

Dư Văn Gia cắn nhẹ một cái lên đầu vú, Trì Kính lập tức nhíu mày, rên lên một tiếng "ưm", hơi thở rối loạn, gọi tên cậu: “Văn Gia...”

Dư Văn Gia đáp khẽ, đầu lưỡi li.ếm nhẹ như trấn an. Trì Kính run rẩy dữ dội hơn, lưng cũng cong hơn. Anh cụp mắt, giọng khàn khàn hỏi: “Còn muốn chơi nữa à?”

“Không chơi nữa.” Dư Văn Gia ngoi đầu ra khỏi chăn, ôm chặt lấy anh.

“Sao lại không chơi nữa?” Trì Kính cười hỏi.

Dư Văn Gia hôn lên tai anh: “Anh Kính muốn ngủ rồi.”

Hai người ôm nhau ngủ đến tận trưa mới tỉnh.

Trì Kính ngủ rất say, Dư Văn Gia dậy trước, nghe thấy điện thoại trên đầu giường rung không ngừng. Cậu cầm lên xem thì thấy cuộc gọi đến từ “Cừu Diệc”.

Cừu Diệc từng tham dự hôn lễ của họ, lúc đó Trì Kính đã giới thiệu y với Dư Văn Gia.

Điện thoại cứ rung mãi. Cừu Diệc là bạn Trì Kính, chắc không phải chuyện công việc, mà hôm nay lại là cuối tuần, có lẽ cũng không phải việc gấp. Sợ làm phiền Trì Kính ngủ, Dư Văn Gia cầm điện thoại ra ngoài rồi đóng cửa, sau đó mới nghe máy.

“Sếp Trì có rảnh không? Đi đánh bóng không?”

“Anh ấy còn đang ngủ.” Dư Văn Gia vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh.

Đầu dây bên kia, Cừu Diệc khựng lại một chút rồi bật cười: “Vậy à, biết rồi.”

Hai người chỉ nói vỏn vẹn ba câu rồi kết thúc cuộc gọi.

Sau khi rửa mặt xong, Dư Văn Gia quay về phòng ngủ dọn dẹp sơ qua một chút, sau đó đặt đồ ăn. Khi quay lại phòng khách, Trì Kính đã tỉnh, vẫn còn lười biếng nằm trên giường không muốn dậy.

Dư Văn Gia đặt điện thoại của Trì Kính lên tủ đầu giường, nói: “Vừa nãy có người gọi cho anh, em nghe máy rồi.”

Trì Kính nghiêng người nằm nghiêng, chăn phủ kín mặt, mắt vẫn nhắm nghiền: “Ai gọi vậy?”

“Cừu Diệc. Rủ anh đi đánh bóng, em nói anh còn đang ngủ.”

Trì Kính “ừ” một tiếng, mặt vùi trong gối, kéo dài giọng r.ên rỉ mấy câu. Cứ đến ngày nghỉ là anh lại nằm lì trên giường, còn có chút khó ở khi vừa tỉnh.

“Còn muốn ngủ nữa không?” Dư Văn Gia cúi xuống hỏi.

Trì Kính lười biếng đáp: “Không muốn dậy.”

“Vậy thì ngủ tiếp đi. Khi nào ngủ đủ rồi dậy ăn.”

“Ngủ nữa chắc tới tối mất…” Giọng Trì Kính uể oải trong gối, anh mở mắt ra, “Thôi, không ngủ nữa.”

“Dậy nổi không?” Dư Văn Gia khẽ sờ lên mông anh qua lớp chăn.

“Dậy không nổi.” Trì Kính thò tay ra khỏi chăn, “Bế anh đi.”

Trì Kính vòng tay ôm cổ Dư Văn Gia, treo người trên người cậu, Dư Văn Gia bế anh dậy, đỡ hai chân anh rồi đưa vào nhà tắm rửa mặt.

Hai chân Trì Kính vẫn hơi run, Dư Văn Gia đứng phía sau đỡ eo anh, cả hai đứng trước bồn rửa mặt, một trước một sau.

“Phía sau còn khó chịu không?” Dư Văn Gia nhẹ giọng hỏi.

“Khó tả lắm,” Trì Kính vừa đánh răng vừa tựa đầu ra sau vào vai cậu, “không hẳn là khó chịu.”

Lúc ăn, Trì Kính gọi lại cho Cừu Diệc.

“Tỉnh rồi hả?” Cừu Diệc hỏi.

“Tỉnh rồi.”

Giọng Trì Kính khàn khàn, Cừu Diệc nghe vậy liền bật cười: “Giờ này mới dậy à… Chiều đi đánh bóng không?”

“Không đi.” Với tình trạng hiện tại của Trì Kính thì không thể vận động mạnh được.

“Sao thế, bận hả? Phải ở nhà với người thương sao?”

Trì Kính liếc nhìn Dư Văn Gia đang ngồi đối diện, đáp: “Ừ.”

Cừu Diệc cười cười: “Vụ rối rắm trước đây giải quyết xong rồi hả?”

“Xong rồi.”

“Tốt quá.” Cừu Diệc im lặng một lúc, rồi đột nhiên cười hỏi: “Hai người làm rồi phải không?”

Trì Kính đang uống nước, nghe xong suýt thì sặc, quay đầu ho khan mấy tiếng: “Cũng không cần hỏi thẳng vậy đâu.”

Cừu Diệc cười phá lên: “Phải hỏi thẳng mới vui chứ. Nhìn mặt sếp Trì của chúng ta sợ kìa.”

Giờ này mới dậy, giọng lại khàn, đánh bóng thì bảo không được vì phải ở nhà… Ai mà chẳng đoán được tối qua xảy ra chuyện gì.

Trì Kính chỉ cười, không nói gì.

“Vậy để khi khác nhé.” Cừu Diệc nói đùa,
“Sếp Trì nghỉ ngơi cho tốt, nhớ chăm sóc người thương đấy.”

“Ừ, để khi khác.”

Trì Kính cúp điện thoại xong, Dư Văn Gia hỏi: “Anh nói chuyện gì mà phản ứng mạnh vậy?”

Trì Kính đặt điện thoại lên bàn, vừa lắc đầu vừa cười: “Chỉ hai cuộc gọi thôi mà đời sống riêng tư của tụi mình đã bị phơi bày sạch sẽ rồi. Cái đầu cậu ta nhanh thật.”

Buổi chiều hai người cũng không làm gì nhiều, chỉ nằm trên sofa phòng khách xem một bộ phim dài hơn ba tiếng. Dư Văn Gia ngồi ở một bên ghế sofa, đặt một chiếc gối tựa lên đùi. Không cần nói, Trì Kính đã chủ động ngồi qua nằm nghiêng, gối đầu lên chân cậu.

Anh bị đau lưng, Dư Văn Gia nhẹ nhàng xoa bóp cho anh.

Buổi tối hai người ra ngoài ăn. Trì Kính chọn một nhà hàng phong cách khá tinh tế. Đang ăn giữa chừng thì nhận được cuộc gọi từ mẹ, hỏi cả hai đã ăn gì chưa. Trì Kính nói đang ăn.

“Vậy mẹ không mang đồ ăn đến nữa nhé.” Mẹ Trì nói bà làm vài món mặn ăn kèm cháo, lát nữa sẽ mang tới cho hai người.

Trì Kính: “Thôi, mẹ đừng đi làm gì cho cực. Tụi con ăn xong sẽ lái xe qua lấy.”

“Không cần đâu, nhà mẹ với nhà con gần xịt. Con cứ ăn đi, mẹ đi đây.”

Trong nhà không có ai, mẹ Trì mở khóa mật mã vào luôn. Bà cất mấy món nhỏ vào tủ lạnh, sau đó theo thói quen bắt đầu dọn dẹp nhà cửa. Thật ra chẳng có gì nhiều để dọn, Dư Văn Gia đã giữ nhà rất sạch sẽ. Bà chỉ chỉnh tề sơ sơ, rồi ra ban công lấy quần áo khô đem vào phòng gấp gọn.

Trước đây, Dư Văn Gia luôn ngủ ở phòng khách, trong đó có tủ quần áo nên đồ đạc của cậu đều để ở đó. Từ khi ngủ chung phòng với Trì Kính, cậu cũng không chuyển đồ sang phòng chính, vẫn để hết bên phòng khách.

Mẹ Trì vừa mở tủ quần áo ra là thấy có gì đó không ổn. Trì Kính thường mặc sơ mi, nên trong tủ này cũng toàn là sơ mi, gần như không có lấy một món đồ nào của Dư Văn Gia.

Mẹ Trì đứng trước tủ, nhíu mày nhẹ.

Thật ra lúc trước khi Trì Kính và Dư Văn Gia nói muốn kết hôn, bà cũng có phần nghi ngờ. Nhưng khi đó Trì Kính khẳng định chắc chắn không phải đùa giỡn, bà mới tạm tin rằng hai đứa là thật lòng muốn kết hôn.

Giờ nhìn lại, hình như linh cảm ban đầu của bà không sai.

Đã kết hôn rồi, bà vốn nghĩ chuyện đến nước này thì cứ thuận theo tự nhiên đi, ai ngờ vừa thấy hai đứa về thì cái tính nóng nảy của bà lại nổi lên, không nhịn được nên đành phải nói ra.

Trì Kính và Dư Văn Gia vừa vào đến nhà thì thấy mẹ Trì vẫn chưa đi, đang ngồi một mình trên ghế sofa phòng khách. Bà cũng không ngờ hai người về nhanh thế, vẫn chưa chuẩn bị tinh thần đối mặt, thế mà tụi nó lại về rất đúng lúc.

Trì Kính đi vào phòng khách, thấy mẹ mình đang ngồi trên ghế đơn, ngẩng đầu nhìn anh một cái, mặt không biểu cảm, cũng không lên tiếng.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Trì Kính rất hiếm khi thấy mẹ mình nghiêm mặt như thế.

Mẹ Trì liếc nhìn hai đứa một lượt, chỉ vào ghế sofa: “Hai đứa ngồi xuống đây.”

Lúc đầu hai đứa nhỏ nói muốn kết hôn, bà lo Trì Kính làm vậy là vì bà ngoại, nhưng Trì Kính khi đó nhiều lần quả quyết rằng không phải đùa giỡn, bà mới tin là thật.

Giờ nghĩ lại, có lẽ bà đã đoán đúng ngay từ đầu.

Dù gì cũng đã cưới rồi, bà từng tự nhủ không muốn can thiệp nữa, nhưng vừa thấy hai đứa là trong lòng lại không kìm được, không nói thì khó chịu.

Trì Kính và Dư Văn Gia ngồi xuống sofa, quay sang nhìn nhau.

Mẹ Trì nhìn Trì Kính trước tiên: “Con còn nhớ lúc trước đã nói gì với mẹ không? Nói là con sẽ không lấy chuyện kết hôn ra làm trò đùa?”

Trì Kính vừa hé miệng định nói, mẹ anh lại tiếp lời: “Hồi đó mẹ đã dặn con bao nhiêu lần, đừng có kết hôn chỉ để yên lòng bà ngoại. Con còn nói sẽ không lôi Văn Gia vào chuyện này...” Nói đến đây, bà liếc sang Dư Văn Gia, mày nhíu chặt lại. “Hai đứa thật là hồ đồ.”

Dư Văn Gia lên tiếng trước: “Mẹ, tụi con không phải làm bừa.”

“Không phải à?” Mẹ Trì phản bác, “Vậy sao lại ngủ riêng? Quần áo của con sao đều để ở phòng khách? Văn Gia, con nghĩ gì vậy? Con lấy Tiểu Kính rồi, chẳng lẽ sau này định không cưới ai khác nữa sao?”

“Con chỉ muốn cưới anh ấy thôi.” Dư Văn Gia nhẹ nhàng nói.

Mẹ Trì hơi kinh ngạc.

Trì Kính hiểu rõ lúc này không cần giải thích quá nhiều, cũng không cần thừa nhận rằng lúc trước kết hôn chỉ vì bà ngoại. Bây giờ điều quan trọng nhất là để mẹ anh tin rằng giữa họ có tình cảm, như thế đã là lời giải thích thuyết phục nhất rồi.

“Bọn con không ngủ riêng đâu.” Trì Kính nói, “Mẹ nghĩ nhiều rồi.”

“Mẹ nghĩ nhiều?” Mẹ Trì nhìn con trai, trong lòng vẫn còn tức giận vì lúc trước Trì Kính không nói thật với mình. “Mẹ nói cho con biết, đừng hòng qua mặt mẹ lần nữa.”

“Vậy mẹ muốn sao?” Trì Kính bật cười, “Muốn con ly hôn với Văn Gia, rồi bảo em ấy đi tìm tình yêu đích thực của mình?”

Mẹ Trì trừng mắt: “Còn giỡn mặt với mẹ được hả.”

“Con nói thật mà.” Trì Kính nhìn mẹ, nghiêm túc, “Tụi con thật lòng. Không gạt mẹ đâu.”

Mẹ Trì vẫn nhíu mày, rõ ràng chưa tin hoàn toàn.

Trì Kính cười khẽ: “Mẹ không tin tụi con thật sự có tình cảm à? Vậy bọn con hôn nhau trước mặt mẹ luôn nhé?”

Ánh mắt mẹ Trì có chút thay đổi, bà nhíu mày, im lặng vài giây rồi mở lời: “Hai đứa…”

Chưa kịp nói xong, Dư Văn Gia đã bất ngờ nghiêng người hôn nhẹ lên má Trì Kính.

Cả Trì Kính và mẹ Trì đều giật mình, Trì Kính quay sang nhìn Dư Văn Gia, bị hành động ấy làm cho ngẩn ngơ.

Dư Văn Gia nhìn thẳng vào mẹ Trì, giọng rất bình thản nhưng kiên định: “Mẹ, tụi con là thật lòng. Con đã muốn cưới anh Kính từ lâu rồi. Trước giờ con chỉ nghĩ đến việc được kết hôn với anh ấy mà thôi.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.