Dính người như em cũng có lúc giận đấy nhé. Trì Kính đi đến tủ lấy đồ. Gọi Dư Văn Gia là nhóc dính người chẳng sai tí nào. Anh mới vừa chọn đồ xong, cậu đã dán sát sau lưng rồi, nửa thân trên không mặc áo, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót. Dư Văn Gia cao hơn Trì Kính nửa cái đầu, thân hình cũng to lớn hơn nhiều, ôm Trì Kính vào lòng là bao trọn cả người. Cậu áp ngực vào lưng Trì Kính, đưa tay vòng qua vai anh để lấy áo trong tủ, sau lần mẹ Trì Kính đến chơi, cậu đã dọn hết đồ của mình sang phòng ngủ chính. Trì Kính nghiêng đầu nhìn cậu: “Chiều nay nhóc dính người định làm gì?” Vừa chọn đồ, Dư Văn Gia vừa trả lời: “Chiều nay nhóc dính người định tiếp tục dính người.” Cậu liếc nhìn anh, “Lát nữa em đưa anh đi đánh bóng.” Trì Kính nheo mắt một cái, bật cười: “Nhóc dính người muốn xem anh đánh bóng à?” “Không cho xem hả?” Dư Văn Gia mặc áo thun vào, thuận tay lấy chiếc áo thể thao ngắn tay trong tay Trì Kính, giúp anh mặc vào luôn. “Cho chứ. Cứ việc xem.” Trì Kính và Cừu Diệc chơi bóng ở sân thể thao trong nhà, đang đánh được nửa chừng thì Dư Văn Gia nhận được cuộc gọi từ ông nội. Ông cụ lái chiếc xe điện bốn bánh đi câu cá ở vùng ngoại ô, trên đường về xe bị thủng lốp, hơi xì hết mà chưa kịp về đến nhà. Xe hỏng giữa đường, không còn cách nào khác, ông đành gọi điện cho cháu trai. Chiếc xe đó là do Dư Văn Gia mua tặng ông,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772174/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.