Ghen tuông thế này đã đúng vị chưa? Gần đây, lịch công tác của Trì Kính khá dày đặc. Vừa mới về nước được vài hôm, anh lại phải ra nước ngoài để tham dự một cuộc họp tham vấn lãnh sự. Chuyến công tác lần này kéo dài bốn, năm ngày, ngoài họp hành còn có việc riêng cần xử lý. Trong suốt thời gian anh đi vắng, Dư Văn Gia gần như không liên lạc vào ban ngày, chỉ gửi tin nhắn vào buổi tối. Đến ngày thứ năm, Trì Kính vẫn chưa về, Dư Văn Gia lần đầu tiên nhắn tin hỏi: Khi nào anh về? Trì Kính: Chưa xác định được, nhưng chắc chắn tuần sau sẽ về. Dư Văn Gia chỉ nhắn lại một chữ: Ừ. Cậu là kiểu người chỉ quấn lấy Trì Kính khi anh có mặt bên cạnh. Một khi anh đi công tác, cậu liền trở nên trưởng thành hơn, thậm chí còn có cảm giác xa cách. Khoảng nửa tiếng sau, lúc sắp đi ngủ, Trì Kính mới thấy điện thoại sáng lên, màn hình hiện tin nhắn của Dư Văn Gia: Nhớ anh. Trì Kính lập tức gửi một đoạn ghi âm: Anh cũng nhớ em, Văn Gia. Chỉ vì một câu "nhớ anh" ấy mà Trì Kính liền chốt vé máy bay về nước ngay sau khi xong việc, không hề nấn ná lấy một chút để nghỉ ngơi. Hôm đó anh lập tức bay về. Anh không báo trước với Dư Văn Gia, vì biết nếu báo sớm, cậu nhất định sẽ chạy ra sân bay đón. Nhưng chuyến bay về hạ cánh khá muộn, anh không nỡ để cậu phải đi xa vất vả. Khi về đến nhà, trong nhà không có ai. Anh liền gọi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772175/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.