Nếu đã phải báo cáo thì đừng dùng nữa Vừa về đến nhà, đèn còn chưa bật, cửa vừa đóng lại, Trì Kính đã bị Dư Văn Gia đè lên cánh cửa hôn xuống. Hành lý vẫn còn đặt dưới chân, khi Dư Văn Gia quay người lại, đầu gối vô tình va vào vali một tiếng cốp khá to, Trì Kính vội vàng đẩy cậu ra, đưa tay bật công tắc đèn hành lang. "Đụng trúng chỗ nào rồi?" Trì Kính cúi đầu liếc nhìn một cái. "Không sao." Chưa dứt lời, Dư Văn Gia đã giữ lấy cằm anh hôn tiếp. Trì Kính vòng tay ôm cổ cậu, Dư Văn Gia càng áp sát hơn nữa. Hai người kề sát eo hông, nhẹ nhàng cọ sát. Bàn tay đặt ở eo Trì Kính từ từ trượt xuống, chạm đến bên chân anh. Dư Văn Gia hơi cúi người, đỡ lấy đùi Trì Kính, bế anh lên, quay người bước vào phòng khách. Trong nhà chỉ có đèn hành lang được bật, càng đi vào bên trong, ánh sáng càng tối dần. Dư Văn Gia không về phòng ngủ mà bế Trì Kính đến thẳng ghế sofa, cúi người đè anh xuống. Phòng khách trống trải, cửa ban công mở rộng, rèm cũng chưa kéo, không gian khá thoáng khiến Trì Kính cảm thấy có chút không quen. Anh bị Dư Văn Gia giữ chặt dưới thân, những tiếp xúc sâu khiến hơi thở anh trở nên hỗn loạn. "Văn Gia..." Trì Kính gọi tên câu trong hơi thở gấp, "Kéo rèm lại đi." "Không ai thấy đâu." Dư Văn Gia vẫn không dừng tay, "giờ cũng khuya rồi." Hôm nay cậu có chút vội vã. Bình thường sẽ tránh để lại dấu vết trên cổ Trì Kính, nhưng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-cang-tot-hon-ki-kinh/2772176/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.