Thời Tự không ở lại Miên Thủy lâu.
Ngày hôm sau, dù bận rộn sau khi gặp bà, anh vẫn dành chút thời gian để đi ăn với Viên Phong.
Ban đầu, bữa ăn này vốn không nằm trong kế hoạch, nhưng Viên Phong từ đầu dây bên kia đã lớn tiếng: “Anh ấy đã đến tận đây rồi mà không ra gặp tôi à? Sao lại gấp gáp thế?”
“Đúng là đang vội mà.” Chúc Kim Hạ ngắn gọn đáp: “Cậu đừng làm phiền, để bọn tôi còn tận hưởng chút thế giới riêng, kẻo bị trời phạt đấy.”
“Vội cái gì mà vội!” Viên Phong chẳng vui vẻ gì: “Anh ấy cũng có tuổi rồi, hai người phải biết chừng mực chứ. Đàn ông lớn tuổi rồi thì thể lực có hạn, mỗi lần là hao hụt một lần, cậu biết không…”
Chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã nghe tiếng tút tút.
Viên Phong liền gọi cho Thời Tự, vừa nhấc máy đã phàn nàn: “Vợ anh vừa cúp máy với tôi đấy!”
Cách gọi ấy khiến Thời Tự bật cười, anh nhẹ nhàng đáp: “Chắc là cậu đã nói điều gì không nên nói rồi. Nếu không thì cô giáo Chúc của chúng ta bình thường hiền lành lắm, đâu có dễ gì mà nổi nóng như thế.”
“…”
Chúc Kim Hạ bên cạnh thêm vào: “Cậu ta bảo anh già rồi, không được nữa.”
Thời Tự đáp lại Viên Phong: “Cậu làm sao biết tôi không được, thử rồi à?”
“…”
Cuối cùng, Viên Phong phấn khởi sắp xếp bữa tiệc, nào là thuê đầu bếp trên núi xuống, nào là rủ đến quán ăn chuẩn Michelin nằm trong ngõ nhỏ.
Nhưng tất cả ý tưởng hào nhoáng đó đều bị Chúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ngay-doc-lap-cua-toi-dung-quang/1773512/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.